Nàng ta nhảy hồ lại còn không chết nên hắn mới lấy làm lạ, muốn đến xem như thế nào.
Nghe thấy giọng của nàng ta, hắn lập tức xác định nàng thật sự chưa chết.
Hắn có chút tiếc nuối.
Hắn lạnh lùng nói: “Vân Cẩm Nguyệt, bổn vương đến cảnh cáo ngươi, ngày mai là ngày cưới của bổn vương và Nhu Nhi, tốt nhất ngoan ngoãn ở lại đây cho bổn vương, đừng đi đâu cả, nếu lại để bổn vương biết ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của ta, bổn vương sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Yên tâm, ta sẽ không phá hỏng chuyện tốt của ngài.” Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nói.
Nàng sẽ không đến phá chuyện tốt của hắn, nàng chỉ đến thể hiện quyền lực của chủ mẫu mà thôi. Vì Nam Cung Nhu, Sở Minh Khiêm dám đối xử với nàng như vậy, sao nàng có thể để bọn họ sống tốt được chứ.
Chỉ cần nàng còn ở trong vương phủ này một ngày, nàng chính là nữ chủ nhân của vương phủ, tuyệt đối sẽ không để nữ nhân khác lướt qua nàng, cướp đi những gì vốn thuộc về nàng.
Một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt như nàng muốn sống sót ở dị thế cần phải đủ tàn nhẫn, nếu không ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, lại giống như lúc trước bị người bắt nạt phải nhảy hồ tự sát.
Sau khi nói xong, Vân Cẩm Nguyệt quan sát nam nhân bên ngoài qua kẹt cửa.
Từ lúc xuyên đến đây, nàng còn chưa nhìn kỹ người nam nhân này.
Mặc dù trong đầu có ký ức về Sở Minh Khiêm của nguyên chủ, nhưng không chân thật bằng việc nhìn tận mắt.
Nàng nhìn thấy một nam nhân cao lớn, mặc một bộ quần áo màu tím thắt lưng bạch ngọc, tôn lên sự uy nghiêm kiêu ngạo tôn quý của hắn, cả người tản ra hơi thở đứng đầu thiên hạ.
Nàng không ngờ Sở Minh Khiêm lại là người nam nhân bá đạo kiêu ngạo như này.
Quan trọng hơn, gương mặt kia của hắn vô cùng đẹp, đẹp hơn tất cả các siêu sao mà nàng từng nhìn thấy, ngũ quan của hắn giống như được thợ thủ công cẩn thận điêu khắc, tinh xảo lập thể, môi mỏng, đôi mắt lạnh lùng, khuôn mặt như tranh vẽ, đường cong cằm vô cùng hoàn mỹ, con ngươi sâu thẳm kia đâm thẳng vào phòng, như muốn nhìn thấu nàng.
Vân Cẩm Nguyệt hoảng sợ, nàng phát hiện đây là một người nam nhân vô cùng nguy hiểm, đứng trước mặt hắn không ai dám ho he.
Lúc này, Sở Minh Khiêm lên tiếng: “Tốt nhất ngươi nên biết điều, nếu không, ngươi không gánh vác nổi hậu quả đâu.”
“Vương gia, đêm đã rất muộn rồi, nếu ngài không quay về vậy có muốn vào trong ngồi không?” Vân Cẩm Nguyệt không chịu nổi giọng điệu đe dọa của hắn, lạnh lùng nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại . vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!