Nét vui sướng lập tức biến mất trên mặt Mạch Trúc, hẳn ta ngạc nhiên nhìn Vân Cẩm Nguyệt: “Nàng thực sự là Vương phi nương nương?”
“Ngươi nên ít nói lại đi, giữ gìn thể lực, vết thương mới nhanh chóng lành lại” Vân Cẩm Nguyệt nói.
“Không phải nàng nói nàng là đại phu mà Vương gia đã sắp xếp để chữa bệnh cho ta sao, vậy mà giờ lại thành Vương phi rồi?” Mạch Trúc xụ mặt, nhìn như muốn khóc tới nơi.
Hắn ta vất vả lắm mới tìm kiếm được một nữ nhân trong mộng của mình, không ngờ đó lại là nữ nhân đã có chồng, lại còn là nữ nhân của chủ tử hẳn ta.
Chuyện này bảo hắn làm sao mà chịu đựng cho được.
“Là thế này, lúc đó chúng ta đều không biết Vương phi biết y thuật nên không đồng ý cho nàng vào trị bệnh cho đệ, cho nên vương phi đã giấu mọi người lẻn vào đây để trị bệnh đó." Mạch Ly nhanh miệng giải thích.“Cảm ơn, cảm ơn nương nương, đại ân đại đức của nương nương, ta không biết lấy gì để báo đáp, thực sự là quá hổ thẹn." Mạch Trúc chắp tay nói, dường như trong lời nói còn nghe ra được tiếng tan nát cõi lòng.
“Thực sự là nàng ta lấy mũi tên sắt ra cho ngươi? Nàng ta lấy như thế nào?” Sở Minh Khiêm lạnh giọng hỏi.
Mạch Trúc nhanh chóng trả lời: “Nương nương châm cho thuộc hạ một cây châm gây tê, sau đó căm dao phẫu thuật cắt bỏ phần mưng mủ, rồi lần tìm mũi tên sắt, sau khi tìm được rồi thì lấy nhíp gắp ra. Cuối cùng nàng ấy khâu lại vết thương, thoa thuốc và băng bó cho thuộc hạ, còn đút cho thuộc hạ hai viên thuốc nữa."
Vương thái y đứng ở bên cạnh nghe xong thì lấy làm nghĩ hoặc: “Vương phí là phận nữ nhi, làm sao nàng ấy có thể hiểu được y thuật? Lúc đó lão phu cũng muốn cắt bỏ phần mưng mủ và lấy đầu mũi tên sắt ra, nhưng lão phu sợ Mạch Trúc không chịu nổi, lại sợ máu chảy ra quá nhiều nên mới không dám hành động. Lá gan của Vương phi thật là lớn, can đảm đánh cược tính mạng của bệnh nhân, cũng may là vận khí của nàng ấy tốt, Mạch Trúc không chảy máu nhiều, nếu không thì xong rồi.”
Ý của Vương thái y là, Vân Cẩm Nguyệt quá mạo hiểm.
Nàng cứu được Mạch Trúc chỉ là nhờ may mắn.
Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nhìn ông ta một cái, ông ta sẽ không bao giờ biết được, trước đây nàng ở phòng thí nghiệm đã từng trộm được kha khá túi máu, nhóm máu nào cũng có, nếu như trong quá trình làm xảy ra vấn đề, nàng có thể truyền máu cho Mạch Trúc bất cứ lúc nào.
Huống hồ, dựa vào kinh nghiệm và tay nghề của nàng, chỉ căn không động vào mạch máu chí mạng thì không bao giờ xảy ra tình trạng mất máu quá nhiều.
Nhưng Vương thái y làm sao mà biết được.
Mạch Trúc vừa nghe thấy những lời này, nhất thời trừng mắt nhìn Vương thái y: “Dù thế nào đi nữa, Vương phi cũng cứu ta một mạng, ta lại cảm thấy, y thuật của Vương phi so với ngươi còn cao hơn gấp vạn lăn, người không có cửa để so sánh với nàng ấy đâu."
Hắn nhớ rõ, lúc đó Mạch Ly cầu xin Vương thái y lấy đầu mũi tên sắt ra, nhưng Vương thái y sợ rút ra sẽ bị mất nhiều máu, sợ hắn ta chết, sợ ảnh hưởng đến thanh danh của mình nên không đồng ý làm như vậy, chỉ cho hẳn ta uống thuốc kéo dài sự sống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện . (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!