Sở Minh Khiêm vừa tới đã thấy được cánh tượng, bên trong. Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn vẽ phía Vân Cẩm Nguyệt. Sau đó hắn đột nhiên đi về phía nàng dùng tay bóp lấy cố nàng: "Ngay cả người nằm liệt một chỗ mà ngươi cũng không tha. Sao ngươi có thể ác độc đến như vậy?”
Nói xong, hắn bóp mạnh lấy cổ Vân Cẩm Nguyệt như đang bóp một con gà con.
Vân Cẩm Nguyệt vừa bị bóp cổ vừa bị xách lên. Giờ phút này, nàng bắt đầu cảm thấy hô hấp vô cùng khó khăn, toàn thân lạnh ngất. Trước giờ nàng chưa từng trải qua giây phút cận kê cái chết như này, nàng bất lực lắc đầu nói không nên lời.
Lúc này, Phượng Nhi đang bị thị vệ áp giải phía sau bắt đầu kêu gào: "Vương gia tha mạng, nương nương của nô tì không phải tới giết người, nương nương tới là để cứu người, nàng tới là để trị thương cho Mạch Trúc”
“Nàng ta biết trị thương sao? Nếu không phải bản vương phát hiện ngươi đang lén lén lút lút ở hậu viện thì sao có thể biết được âm mưu của các ngươi. Người đâu, mau áp giải Vương Phi và Phượng Nhi giam vào kho củi, đợi bản vương xử lý!" Sở Minh Khiêm trầm giọng phân phó.Vừa nãy khi hắn đi từ Tỉnh Thần Các sang Thanh Trúc Viên đã nhìn thấy Phượng Nhi đang lén lút núp phía sau hậu viện khiến trong lòng Sở Minh Khiêm nổi lên dự cảm không lành.
Lúc ấy hắn cho người bắt lấy Phượng Nhi đến thẩm vấn nhưng không thu được thông tin nào, hắn vội vàng đi tới cửa chính, bảo Mạch Ly phá cửa ra, xem Vương phi rốt cuộc ở trong phòng Mạch Trúc làm gì.
Kết quả vừa tiến vào, liền nhìn thấy con dao sáng loáng trong tay Vân Cẩm Nguyệt.
Nữ nhân này còn ác độc hơn cả trong tưởng tượng của hẳn. Sở Minh Khiêm vừa nói xong thì ném Vân Cẩm Nguyệt xuống đất. Vân Cẩm Nguyệt vội vàng hít thở, vừa rồi nàng thật sự là đã đi dạo một vòng ở Quý Môn Quan.
Nàng đang muốn thanh minh cho bản thân thì mấy tên thị vệ đã tiến vào kéo nàng với Phượng Nhi ra ngoài. Nên Vân Cẩm Nguyệt chưa kịp giải thích câu nào với Sở Minh Khiêm đã bị kéo tới giam vào trong kho củi.
Đợi đến khi thị vệ kéo Vân Cẩm Nguyệt đi, Sở Minh Khiêm mới quay sang hỏi Mạch Ly: "Nàng ta có làm Mạch Trúc bị thương không?”
“Hồi bẩm vương gia, không có. May mắn vương gia phát hiện kịp thời nếu chậm thêm chút nữa thì không dám chắc” Mạch Ly chấp tay bẩm báo.
“Xem ra lần trước bản vương trừng phạt nàng ta vẫn còn nhẹ lắm! Nếu biết trước chuyện này, hắn là nên đánh nàng ta năm mươi roi, đánh đến khi tắt thở mới thôi”
“Thuộc hạ cũng không ngờ Vương phi là người có thủ tất báo như vậy. Nếu vương phi muốn báo thù thì cứ nhằm vào thuộc hạ là được rồi, sao phải nhắm vào một người bệnh. Vương phi thật sự quá nhẫn tâm” Mạch Ly nói xong, hốc mắt đều tức đến đỏ cả lên.
“Ngươi cứ yên tâm, bản vương nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ngươi. Vương thái y nói thế nào?" Sở Minh Khiêm ân cần hỏi
Mạch Ly khổ sở nhầm mắt, vẻ mặt tràn đãy buồn bã: "Cũng như những đại phu khác, Vương thái y nói Mạch Trúc không thể cứu. Thái y bảo thuộc hạ chuẩn bị hậu sự cho Mạch Trúc, chỉ sợ Mạch Trúc sẽ không vượt qua khỏi đêm nay”
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất () để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website