Cuối cùng hẳn cũng biết mục đích Vân Cẩm Nguyệt chạy ra, thì ra là vì nàng trở nên xinh đẹp, muốn cướp đi sự chú ý của Nhu Nhi, muốn cướp đi sự cưng chiều của Nhu Nhi.
Đáng tiếc, hắn không phải nam nhân chỉ biết nhìn mặt, nếu hẳn thật sự muốn tìm người đẹp, vậy lấy gương nhìn chính mình là được.
Vân Cẩm Nguyệt biết Sở Minh Khiêm hiểu lầm.
Sợ rằng người nam nhân mang chủ nghĩa đàn ông này còn tưởng nàng chạy ra vì hắn.
Nàng lạnh lùng đứng dậy rời khỏi phòng khách, còn vẫy tay với mọi người trong phòng, nghĩ thầm, nàng thật sự không muốn chiếm nổi bật, đều do Nam Cung Nhu hãm hại cả.
Cổ tay của nàng bị Nam Cung Nhu cắt chảy máu, nàng còn phải trở về phòng bôi thuốc.
Trở lại Phi Nguyệt Các, Vân Cẩm Nguyệt vén tay áo lên, nhìn chăm chằm vết cắt trên cổ tay, hít sâu: “CMN đau quá.”Phượng Nhi nhìn vết thương trên cổ tay của nàng, sợ hãi kêu lên: “Nương nương, sao tay của người lại bị như vậy?”
“Vừa rồi lúc Nam Cung Nhu dâng trà đã lén dùng dao cắt đấy” Vân Cẩm Nguyệt không ngờ Nam Cung Nhu này lại ác độc như vậy.
“Cái gì? Nữ nhân kia quá ác độc, nương nương, sao lúc đó người không nói cho vương gia?” Phượng Nhi nhìn miệng vết
thương trên tay chủ tử, hốc mắt đỏ bừng.
“Nói cho hẳn thì có ích gì? Hẳn sẽ tin ta hả? Ngươi đi lấy một miếng băng gạc đến đây để ta băng bó.”
“Nô tì đi ngay đây.” Nói xong, Phượng Nhi chạy ra ngoài.
Sau khi nàng ta đi ra ngoài, Vân Cẩm Nguyệt nhắm mắt lại, xuất hiện trong phòng thí nghiệm chữa bệnh của mình.
Nàng nhìn lên trên giá thuốc, lấy povidone và băng gạc khử trùng xuống.
Povidone có thể loại bỏ độc trên miệng vết thương, tránh nhiễm trùng, nhưng nàng còn phải tìm thuốc chống uốn ván, bởi vì nàng không biết lưỡi dao của Nam Cung Nhu có rỉ sắt hay không, nhỡ may bị rỉ sắt, nếu không tiêm ngừa uốn ván nàng sẽ chết.
Nhưng nàng tìm khắp phòng thí nghiệm vẫn không tìm thấy thuốc chống uốn ván.
Nàng vô cùng lo lắng, mặc dù trong phòng thí nghiệm của nàng có rất nhiều thuốc, nhưng không phải cái gì cũng có, càng hay thấy càng không có, bởi vì mấy thứ hay thấy rất dễ mua được ở bên ngoài, ở nơi này toàn thuốc hiếm.
Nếu không có thuốc chống uốn ván, chẳng may bị nhiễm trùng thì phải làm sao?
Trong lúc nàng không biết làm sao, đột nhiên, một lọ thuốc ngừa uốn ván xuất hiện trên giá thuốc.
Nàng vô cùng kinh ngạc, nàng để povidone ở chỗ này, lúc nãy nàng cầm povidone xuống, chỗ này trống rỗng, chỉ trong chớp mắt, lại nhiều thêm một lọ thuốc ngừa uốn ván.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện . (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!