Mộc Thanh Nhi đứng thẳng người không chút sợ hãi, hai tay đan lại với nhau để ra đằng trước, phong thái rất mực chỉnh chu, tự nhiên, xinh đẹp mà thoát tục.
“Bắt đầu lễ tế đi.” Dạ Kình Nhất nói.
Chỉ thấy pháp sư gật đầu một cái, đi đến bên bàn tế giữa hồ, đọc vài thần chú gì đó, vung tay múa chân loạn xạ.
Ba Ba Mạc Tỏa nhìn cũng phát phiền, vài lần chả vờ là đàn ruồi bay lại thổi tắt nến của ông ta.
Một lát sau, ông ta đưa thanh kiếm đến chỗ Mộc Thanh Nhi, cắt mạch máu trên cổ tay cô một cái sắc lẹm.
Mộc Thanh Nhi đau đớn khẽ cau mày, sau đó tay cô bị giữ trên hòn đá, máu từ tay chảy xuống tòng tòng, cô quay về phía Điềm Điềm đang đứng và Mạc Tỏa đang bay phía trên nở một nụ cười cuối cùng.
Điềm Điềm đau đớn mến tiếc khóc như mưa, cô tôn trọng quyết định của Mộc Thanh Nhi, nhưng nhìn thấy cảnh này thật khiến người ta khổ tâm.
Ba Ba Mạc Tỏa cũng nhìn đến đau lòng không thôi.
Viên đá kia quả nhiên như những gì cô nói, muối trong đá ít nhiều khiến máu bị đông lại sau đó hơi nóng từ bao lâu tích tụ trong lòng hồ rất có thể là có nham thạch núi lửa nhỏ ở dưới khiến hồ nước này trở thành hồ nước nóng.Sức nóng đó khiến máu đông trở nên khô đi rồi khôi phục vẻ ban đầu.
Viên đá chẳng phải là trấn quốc bảo vật gì hết, chỉ là nó nối liền với núi lửa bên dưới, chỉ cần động vào nó dịch chuyển nó là sẽ khiến núi lửa phun trào, chắc khi xưa người dân ở đây từng bị chết vì điều đó nên cho rằng viên đá là để chấn lại tai họa.
Còn về chuyện dùng máu nữ tử Mộc Gia nhuốm đẫm viên đá đó thì cô cũng không hiểu từ đâu mà có, chắc có thể là ngọn núi đá này tình cờ lại ở phía sau nhà họ Mộc đi.
Nghe nói cứ nhỏ máu đến cơ nào viên đá sáng rực lên là được, nếu lúc đó người cúng tế vẫn còn sống thì coi là phúc thần linh ban tặng.
Nhưng từ trước giờ bao đời Mộc Gia chưa ai sống nổi cả, vì viên đá đó trong hang động tối tăm không có lấy một ánh đèn phản vệ thì sáng lên làm sao được chứ.
Dạ Huân Thiên đi mất hai ngày không ngủ không nghỉ cuối cùng cũng về đến kinh thành, hắn ngay lập tức đi đến Mộc Phủ.
Vừa đi ra sau, hắn nhìn thấy Mộc Thanh Nhi đang xụi lơ bên viên đá, máu tươi trên tay vẫn đang tuôn ra ào ạt chảy thành sống, sắc mặt nhợt nhạt.
“Mộc Thanh Nhi.” Hắn chạy lại thét lớn.
Ba Ba Mạc Tỏa bay ở cạnh Điềm Điềm nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô cùng tất cả mọi người có mặt ở đó đồng loạt nhìn về phía cửa động.
“Dạ Huân Thiên.”
Cô gọi hắn nhưng tất nhiên hắn không nghe thấy gì, tại lúc này cô cũng chỉ là một đám tinh thể màu xanh lá bay lơ lửng, nhìn không khác gì một đàn ruồi.
Dạ Huân Thiên định xông đến cứu cô nhưng bị người của Dạ Kình Nhất ngăn lại.
“Đang trong thời gian cúng tế, con đừng làm loạn.”
“Thái Thượng Hoàng, bắt ép một người đang sống sờ sờ chết như vậy thật là không có nhân tính.” Hắn gằn giọng tức giận nói.
“Là thần tử của vương quốc này, thì cho dù chết cũng phải phục tùng.” Dạ Kình Nhất gằn mạnh miệng.
Dạ Huân Thiên căm tức nhìn ông ta, phải rồi hắn chắc chắn không phải là con của một bạo quân như vậy, ông ta có thể tùy ý giáng xuống một câu là lấy được mạng người, nhưng hắn không bao giờ có chuyện giết người tùy tiện.
“Các người buông ta ra…” Nói rồi hắn vung quyền đánh những người dám cản trở hắn, nhưng nếu là bình thường, đám quân lính này chẳng là cái đinh gì với hắn, nhưng lúc này toàn thân hắn mệt mỏi vì hai ngày trên lưng ngựa, cộng thêm vết thương ở chân khiến hắn hoàn toàn bị đám đông chế ngự.
Dạ Huân Thiên trơ mắt nhìn người con gái mình yêu đang dần dần chết đi, hơi thở thoi thóp, sắc mặt trắng bệch, không còn huyết sắc.
Dạ Huân Thiên đau đớn không thôi, cộng thêm độc tố của nhện trong người hắn tuy đã chữa khỏi nhưng vẫn tồn đọng một ít.
Vết thương lòng, cộng thêm độc tố khiến hắn bụp miệng phun ra một ngụm máu lớn.
Dạ Kình Nhất nhìn thấy con trai của mình hộc máu, sắc mặt chợt xanh tím lại, sợ hãi chạy đến đỡ lấy:
“Thiên Nhi, Thiên Nhi.”
Dạ Huân Thiên không nói gì, vẫn cố chấp quỳ gối ở đó, tay chân không cử động nổi nhưng ánh mắt vẫn nhìn về trước.
Hắn muốn lết về phía cô, ôm lấy cô rời đi nhưng chân tay tê cứng.
“Mộc Phi” Hắn cố gắng thốt ra hai tiếng từ chiếc miệng toàn máu đen.
Ba Ba Mạc Tỏa trên này lo lắng không ngừng gào thét tên hắn trong vô vọng.
Có trời mới biết cô khóc nhiều như thế nào.
Một lát sau cô phải cố chấn tĩnh lại bản thân, tìm cách xử lí mọi chuyện.
Vốn nghĩ khi Mộc Thanh Nhi chết đi, cô sẽ nhập tạm vào ai đó sống cho đến lúc lấy lại được viên ngọc.
Nhưng biết làm sao đây, hình như tạm thời cô chưa thể rời đi được.
Ba Ba Mạc Toả cố kiềm chế lại cảm xúc nhìn khắp xung quanh căn động, không phải chỉ cần làm cho viên đá đó phát sáng hay sao, được thôi..