Mấy phi tần khác người thì hả dạ người thì thầm than cho cô quá là xui xẻo, vừa mới được sủng ái một chút liền bị thất sủng trở lại.
Không những thế thần kinh lại có vấn đề, liên tục cầu xin cái chết.
Ai cũng tặc lưỡi lắc đầu.
Kể cả bây giờ Mộc Thanh Nhi không cần uống rượu độc đi chăng nữa mà chịu tận trượng thì cơ thể cũng chẳng còn cái dạng gì, lúc đó thử hỏi còn ai yêu cô đây, gương mặt kia dù xinh đẹp mấy cũng không cứu lại được.
“Phạt trượng làm cái gì chứ, Dạ Huân Thiên ta muốn rượu…”
Cô chưa kịp nói hết đã bị hắn bịt miệng lại, gọi người kéo trở về biệt cung.
Sau khi hạ lệnh đưa cô về, hắn đích thân cầm một bản trượng lớn chuyên dùng để phạt đánh.
Cây gỗ lớn nhìn là phát sợ, hắn cố tình cầm cây gỗ lê la hết khắp các cung.
Vì nơi ở của cô đặc biệt hẻo lánh, vị trí ở tận cùng phía Tây, nên muốn đi đến nơi ở của cô phải đi qua không ít nơi ở của người khác.
Điều này cũng chính là mục đích của hắn, như thể rung cây dọa khỉ vậy thôi.
Ngoài mặt ai cũng nhìn ra hắn là đang cầm hình trượng đến đích thân hành hình với cô, nhưng thực ra chẳng có xử phạt gì hết, nơi hẻo lánh đó có dùng hình hay không ai thèm đến xem cơ chứ.
Hắn cũng không hiểu vì sao hắn một vị hoàng đế lại phải làm ra mấy trò này, nhưng điều hắn quan tâm là làm sao để cứu được cô, làm sao cô không cần phải chịu sự dòm ngó tai mắt từ người khác.
Hắn trước kia vốn không quan tâm cô ra sao, có bị thế nào, tùy cô tự sinh tự diệt.
Tất cả là chỉ vì ghét cái tính cách nhu nhược của cô, nhưng từ khi Ba Ba Mạc Tỏa nhập vào Mộc Thanh Nhi, cảm nhận được con người khác của cô, hắn cảm thấy bản thân mình thực đã thích cô rồi.
Chỉ có điều bây giờ hắn thực sự rất hoang mang, không biết người mình có tình cảm kia là Mộc Thanh Nhi hay Ba Ba Mạc Tỏa, vì bây giờ cho dù đứng trước mặt hắn là Mộc Thanh Nhi yếu ớt, hay Ba Ba Mạc Tỏa mạnh mẽ, hắn đều không tự chủ nhìn cô thêm đôi chút.
Đến Biệt cung, thấy cô đang ngồi bó gối trước cửa chờ đợi, Dạ Huân Thiên tiến đến.
“Mặc dù biết nàng không phải Mộc Phi, nhưng hành xử như vậy trong cung thực không đúng chút nào, trẫm tuyệt đối không tha thứ điều đó.”
“Hôm nay ngươi quát ta hai lần.” Ba Ba Mạc Tỏa vẻ mặt uất ức như sắp khóc nhìn lên, gương mặt phụng phịu.
Dạ Huân Thiên đột nhiên khựng lại, bất ngờ nhìn cô.
Cái biểu cảm đáng yêu chết tiệt gì đây chứ, hắn chưa từng được nhìn thấy bao giờ.
“Ta làm vậy đề bảo vệ nàng, tại sao nàng liên tục nói năng hàm hồ trên đại điện.”
“Ta vốn là người vậy rồi, cũng tại phi tần hậu đậu Mộc Thanh Nhi của ngươi hại ta bị triệu hồi đó chứ, ban đầu mấy cái nghi lễ trong cung toàn để cho Mộc Thanh Nhi đi cả.”
“Nàng cũng nên học phép tắc đi.”
“Tại sao chứ.”
“Tại nàng là phi tử của ta.”
“Ta không phải…” Ba Ba Mạc Tỏa đứng dậy nhìn thẳng hắn nói.
“…”
“Là Mộc Thanh Nhi mới là phi tần của người, không phải Mạc Tỏa ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ rời đi, vì vậy cầu mong ngươi ban cho ta rượu độc.”
“Tại sao nàng cứ liên tục muốn chết?” Đây chính là điều hắn thắc mắc vô cùng, làm phi tần của hắn thực sự khó vậy sao, cần gì phải chết chứ.
“Ta… ta…” Ba Ba Mạc Tỏa cố gắng nghĩ ra được một cái lí do hợp lí một chút.
Một lát sau mắt cô như sáng rực lên, hình như nghĩ ra được điều gì.
“Là do không muốn chia sẻ chồng mình cho quá nhiều người phụ nữ, nếu như vậy thà chết luôn cho nhanh sống làm gì khi không có tình yêu trọn vẹn.”
Sao cô có thể nói ra là xin rượu độc nhằm giết chết Mộc Thanh Nhi được, cô ấy dù thất sủng nhưng cũng là phi tần của hắn, nói ra điều này sao hắn có thể tiêu hóa nổi chứ, nên tìm đại một lí do.
Dạ Huân Thiên bỗng nhiên rơi vào trầm tư, hắn có thể đồng ý cô được hay không.
Sao lại khó quyết định đến vậy, bởi lẽ hắn ngoài là một người chồng còn là một Hoàng đế, hắn không thể chỉ nghĩ đến tình cảm cá nhân mà quyên đi đại cuộc.
Các phi tần trong cung đâu phải hắn nói bỏ là bỏ, họ toàn là con cái của những mệnh quan đại thần gửi vào.
Hắn đắc tội với người nào cũng chính là đắc tội với thế lực ngoại đằng sau người đó.
Thấy hắn im lặng, cô tiếp tục nói:
“Vì thế ban cho ta rượu độc đi, ta muốn chết, thực sự muốn chết.”
Ba Ba Mạc Tỏa cầm cánh tay hắn van cầu khẩn thiết, ý định của cô là khi uống rượu độc rồi Mộc Thanh Nhi chết đi, cô sẽ cùng thân xác này rời đi nơi khác sống, dù gì cô cũng mê mệt cái cuộc sống bình thường ở ngoài kia, chán ghét sự quy củ trong cung này.
Đợi đến khi viên ngọc trong người Mộc Thanh Nhi giúp cô khôi phục bản thể rồi, cô sẽ lấy ngọc ra trở về hành tinh Apolojk thân yêu của mình.
“Chuyện này không cần bàn đến nữa, trẫm tuyệt đối không đồng ý.”
Hắn nhanh chóng quay người rời đi, nhưng chưa đi được vài bước đằng sau liền phát ra tiếng nói:
“Vậy ta cũng không đồng ý đi luyện công với ngươi nữa.”
Dạ Huân Thiên hơi chút khựng lại sau đó nói.
“Tùy nàng.” Nói xong hắn biến mất sau cánh cổng.
Ba Ba Mạc Tỏa tức trề môi:
“Hừ, phũ phàng.”.