Kỳ Phượng Nhi thoáng chốc bối rối, Hoàng thượng thấy vậy liền hướng về phía nàng, nhẹ nhàng an ủi:
- Phượng Nhi à, nàng thử đối vài câu với Đại Vương gia xem.
Đến lúc này, Kỳ Phượng Nhi cũng không tiện từ chối nữa:
- Được, vậy mời Vương gia ra vế đối trước.
Đại Vương gia khẽ nhíu mày suy nghĩ một lát rồi bất ngờ thốt lên:
- Tân niên nạp dư khánh
Gia tiết hiệu trường xuân
(Dịch nghĩa: Năm mới hỉ kéo dài
Tiết lành xuân còn mãi)
Có lẽ vị Vương gia này không muốn làm khó nàng nữa nên ra vế đối cũng không quá khó, nàng cũng không cần mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ:
- Niên niên như ý xuân
Tuế tuế bình an (Dịch nghĩa: Năm năm xuân như ý
Tuổi tuổi ngày bình an)
Nàng vừa dứt câu đối xong thì Hoàng thượng liền mở miệng giống như muốn chặn họng của vị Vương gia kia vậy:
- Hay! Kỳ Phượng Nhi, nàng quả nhiên không làm Trẫm thất vọng.
Nàng hơi mất tự nhiên vì Hoàng thượng trực tiếp gọi khuê danh của nàng như vậy.
- Hoàng thượng khen ngợi thần thiếp thẹn không dám nhận.
Nàng quay về phía Đại Vương gia nói lời khiêm tốn:
- Chỉ là chút tài mọn đã khiến Vương gia chê cười rồi.
Nhưng vị Vương gia kia giống như không còn để ý đến lời nàng nói. Mặt hắn đơ ra, đôi mắt nhìn vào vô định, miệng thì lẩm bẩm:
- Kỳ Phượng Nhi? Cái tên này... không lẽ nàng chính là????
( Xin trân trọng tuyên bố: Đại Vương gia là nam phụ thứ sau Diệp Tướng quân và Vương Kiệt)
Nhưng vì hắn lẩm bẩm nên không ai nghe thấy gì cả, thuộc hạ của hắn đứng đằng sau khẽ vỗ vai thì hắn mới hoàn hồn:
- À, à... Nương nương quả nhiên thông tuệ hơn người. Bản vương bái phục.
Bỗng nhiên Trương mama bên cạnh Thái hậu ghé sát tai bà nói thầm vài câu.
- Thật là vậy sao? Tốt quá rồi!
Thấy khuôn mặt Thái hậu bỗng nhiên bừng sáng, mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên ngay cả Hoàng thượng cũng không ngoại lệ. Thái hậu vội vàng quay sang thông báo với Hoàng thượng:
- Hoàng thượng, cung nữ của Ánh Phu nhân vừa tới báo. Ánh phu nhân đã có hỷ rồi!
- Thật sao???
Trên gương mặt của Hoàng thượng có chút thay đổi về sắc mặt. Tất cả mọi người có vẻ đều bất ngờ.
Trương mama từ tốn đáp lại lời Hoàng thượng:
- Hồi Hoàng thượng, ngay khi về đến tẩm điện Ánh phu nhân liền triệu Thái y đến khám mới biết được nương nương đã có hỷ được ba tháng rồi!
Mọi người ngồi dưới liền đứng dậy chúc mừng Hoàng thượng. Thái hậu có vẻ nôn nóng không ngồi yên được:
- Vừa rồi Ánh phu nhân bị mệt có lẽ là do phản ứng đầu của thai kỳ. Bây giờ Ai gia muốn đến thăm Ánh phu nhân đã.
Nếu Thái hậu đã nôn nóng như vậy thì Hoàng thượng cũng không tiện giữ Người lại, nhẹ nhàng đáp một câu.
- Thái hậu đi thong thả!
Biểu hiện của Thái hậu không làm cho mọi người cảm thấy ngạc nhiên nhưng sẽ khiến vài người khó chịu.
Bạch Thừa tướng đứng đầu đám quan viên liền đứng dậy nâng chén:
- Hậu cung có hỷ là chuyện vui của Hoàng thất. Vi thần chúc mừng Hoàng thượng có thêm long duệ.
Hoàng thượng không ngần ngại uống hết chén rượu. Nhưng Bạch Thừa tướng đã là lão hồ ly lâu năm trong triều thì làm sao có thể không chú ý đến mấy việc trong hậu cung:
- Hoàng thượng lên ngôi cũng đã được ba năm rồi. Muốn Triều đình ngày càng ổn định theo lão thần thấy Người cũng nên lập căn cơ quốc gia.
Lập căn cơ quốc gia? Phàm là người thông tuệ nghe được câu này chắc chắn sẽ biết Bạch Thừa tướng đang muốn nói đến việc lập Thái tử. Con nối dòng của Hoàng thượng không có nhiều, đa số đều không sinh ra được. Bây giờ chỉ có duy nhất Đại Hoàng tử ở dưới gối Hoàng hậu. Bạch Thừa tướng đã đưa nữ nhi lên làm Hoàng hậu còn chưa đủ giờ còn muốn đưa ngoại tôn lên làm Thái tử luôn hay sao?
Trước mặt vị Thừa tướng lộng quyền nhiều năm kia, Kỳ Phượng Nhi không kìm lòng được hướng về phía Hoàng thượng nói một câu:
- Hoàng thượng đang ở lúc sức lực dồi dào, long thể khang kiện chắc chắn sau này sẽ có thêm nhiều Hoàng tử, nối dài sự hưng thịnh cho quốc gia. Đến lúc đó lập căn cơ quốc gia cũng chưa muộn.
- Kỳ Tần nói rất hợp ý Trẫm... Thừa tướng à, Trẫm vẫn còn trẻ việc lập căn cơ quốc gia để sau này khi các Hoàng tử bình an trưởng thành rồi hãy nói tới.
Kỳ Phượng Nhi nhận thấy rõ ràng ánh mắt không mấy thiện cảm của Hoàng hậu đang nhìn nàng.
- Kỳ Tần theo Hoàng thượng lâu rồi nhỉ? Càng ngày càng hiểu biết phép tắc rồi đấy!
Câu này rõ ràng là nói nàng theo Hoàng thượng chưa lâu mà đã vô phép can dự vào chuyện chính sự rồi.
Nhưng đáng tiếc phải khiến cho Hoàng hậu thất vọng một phen rồi. Hoàng thượng một lần nữa lại đứng ra nói giúp nàng:
- Kỳ Tần thường xuyên ở bên cạnh Trẫm tất nhiên sẽ hiểu tâm ý Trẫm hơn những người khác.
Bạch Thừa tướng cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó để không tiếp tục kéo dài chuyện này:
- Vi thần chỉ lo nghĩ cho tương lai của quốc gia và sự phồn vinh của bách tính trăm họ.
Kỳ Phượng Nhi vẫn không cam lòng liền nói móc vài câu:
- Bổn cung từ lâu cũng đã nghe nói Thừa tướng là lão thần của Triều đình. Vậy Thừa tướng có hay năm vừa rồi Hà Nam lũ lụt triền miên bách tính lâm vào khổ cực, khi Hoàng thượng đến tuần tra thì mới biết là đám quan viên Thái thú chiếm đoạt lương thực giữ làm của riêng, tích trữ của cải. Như vậy sự phồn vinh của bách tính trăm họ chưa thấy đâu nhưng cuộc sống giàu sang phú quý của Thừa tướng thì có lẽ ai cũng thấy.
Nàng vừa dứt câu thì cả đại điện đều im lặng không ai dám nói gì. Ý nghĩa sâu xa trong câu nói có lẽ ai cũng hiểu.
Vị Thái thú Hà Nam kia là họ hàng xa với Bạch Thừa tướng gọi ông ta là thúc phụ. Việc hắn tham ô ngân lượng, chiếm lương thực của dân mỗi năm chắc chắn có một phần chảy vào túi của Thừa tướng.
( Ai quên chi tiết này có thể quay về chương đọc nhé:))
Nàng đang muốn ngấm ngầm muốn nói Thừa tướng bóc lột của cải của dân chúng và nàng cũng muốn mỉa mai thay cho câu nói của ông ta: " lo nghĩ cho tương lai của quốc gia và sự phồn vinh của bách tính trăm họ"
Hoàng thượng cố gắng nén nụ cười xuống nhẹ nhàng nói một câu để kết thúc chủ đề này:
- Có được trung thần như Thừa tướng đó là phúc của Trẫm, phúc của quốc gia.
Phải, hắn quả thật là một người rất có phúc! Nói xong hắn liền tặng cho vị ái phi của mình một nụ cười đầy ý vị ️️️
Enjoy reading
//
:
Wattpad
Hạ Băng Băng