Kỳ Phượng Nhi giật mình quay lại, nàng khẽ nhíu mày để nhìn rõ, gò má phiếm hồng vì uống rượu. Đôi môi anh đào mấp máy:
- Hoàng thượng???
Nàng hiện giờ không còn tỉnh táo, ánh mắt mơ hồ. Nàng không biết rằng bộ dạng này hấp dẫn người khác ra sao. Minh Trạch mỉm cười đưa tay lên vuốt má nàng. Không biết có phải do nàng đã uống nhiều rượu hay không mà cảm giác lúc hắn chạm vào má có chút tê dại.
- Nàng uống nhiều rồi sao? Có cần Trẫm đưa nàng về.
Nàng khẽ lắc đầu, thoát ra khỏi cái vuốt má của hắn:
- Thần thiếp không sao, đứng ở ngoài này một lúc là sẽ tỉnh rượu thôi!
Minh Trạch vòng tay qua ôm nàng xoay người ngắm nhìn phong cảnh bên dưới. Cảnh sắc đêm Trừ Tịch quả thật không tệ!
Nàng dựa vào ngực hắn cảm nhận sự ấm áp, còn có thể nghe được nhịp đập của tim.
- Phượng Nhi!
- Dạ?
Nàng ngước đầu lên nhìn hắn. Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp diễm lệ như dụ dỗ hắn. Không kìm được lòng, Minh Trạch cúi đầu phủ lên môi nàng.
Hắn cuốn lấy lưỡi nàng dây dưa không tha, miết lấy bờ môi căng mọng. Hắn được nước lấn tới khuấy đảo khoang miệng nàng.
- Ưm... Ưm....
Kỳ Phượng Nhi bất giác kêu lên những âm thanh nhỏ nhẹ khiến hắn không thể buông nàng ra.
Dứt khỏi nụ hôn Kỳ Phượng Nhi cố gắng hít lấy không khí, Minh Trạch thấy vậy liền cười xoà:
- Nếu mệt rồi thì quay về nghỉ đi!
Không để nàng tiếp lời, Minh Trạch quay đầu gọi Vương công công:
- Vương Nguỵ.... Ngươi đưa Kỳ Tần về Tử Hoa điện đi!
- Nô tài tuân mệnh... Nương nương, mời!
Nàng hành lễ với hắn rồi rời đi. Nhưng vừa quay gót đi được vài bước hắn liền gọi nàng quay lại:
- Bên ngoài trời rất lạnh, khoác áo của Trẫm đi!
Hắn cởi chiếc áo choàng lông ra khoác lên cho nàng. Cảm giác ấm áp len lỏi vào trong tim.
- Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng.
- Trở về thì uống một cốc nước mật ong cho tỉnh rượu rồi hẵng đi nghỉ.
Nàng nhún người hành lễ lần nữa rồi rời đi. Vương công công đã chuẩn bị kiệu đợi nàng. Nàng nói với hắn:
- Vương công công có thể quay về hầu hạ Hoàng thượng được rồi! Ta có thể tự về được.
- Vậy sao được? Hoàng thượng mà biết sẽ trách nô tài làm việc thất trách. Vẫn là để nô tài đưa nương nương về.
- Vậy làm phiền Vương công công.
Vương Nguỵ đi theo Hoàng thượng từ khi hắn còn chưa lên ngôi, tính cách cũng hiểu đôi ba phần nên hắn có thể cảm nhận được sự đối xử đặc biệt của Hoàng thượng với vị phi tử này.
Về đến Tử Hoa điện Vương Nguỵ cẩn thận đưa nàng đến trước cửa điện, Kỳ Phượng Nhi cởi lớp áo choàng giao lại cho Vương Nguỵ, hắn hành lễ rồi quay trở lại Phong Lộ đài.
Kỳ Phượng Nhi vốn đã mệt mỏi, Hồng Đan thấy vậy liền cho mọi người lui xuống rồi theo Kỳ Phượng Nhi vào trong điện.
Khi Hồng Đan thắp nến lên, Kỳ Phượng Nhi thấy bóng lưng của một nam nhân.
- Nương nương!
Hồng Đan hốt hoảng nắm lấy cánh tay Kỳ Phượng Nhi.
- Ngươi là ai?
Nam nhân trước mắt quay người lại thay cho câu trả lời của Kỳ Phượng Nhi:
- Đây.... Đây không phải là...
Kỳ Phượng Nhi cũng ngạc nhiên không kém gì so với Hồng Đan. Nàng giấu vẻ bất ngờ xuống, điềm nhiên nói:
- Hồng Đan, muội lui xuống trước đi, không cho phép ai đến phòng ta.
Hồng Đan vừa lui xuống, nam nhân trước mắt bước tới nắm lấy tay Kỳ Phượng Nhi. Nhưng nàng khẽ rút tay lại:
- Huynh ngồi xuống đi, muội cũng có chuyện muốn nói với huynh.
Cảm nhận được sự hờ hững và lạnh nhạt của người mình yêu, Vương Kiệt không khỏi có chút bất ngờ.
Khi cả hai đã ngồi đối diện với nhau thì Kỳ Phượng Nhi mở lời:
- Huynh đã tìm đến tận đây rồi thì có chuyện gì hãy nói đi.
Đến lúc này Vương Kiệt không kìm chế cảm xúc của bản thân nữa.
- Tại sao? Tại sao lại phải làm như vậy?
- Muội nghĩ là huynh đã biết hết rồi chứ! Muội không thể ở lại Liễu phủ mãi được, vào cung rồi cuộc sống của muội mới có chút hy vọng tốt đẹp hơn.
Vương Kiệt nghe nàng nói vậy liền phủ nhận mọi thứ:
- Không! Phượng Nhi mà ta biết tuyệt đối không phải người như vậy! Chẳng lẽ muội cam nguyện làm một sủng phi cho đến ngày niên lão sắc suy sao? Đến lúc đó liệu Hoàng thượng có còn sủng ái muội như bây giờ không?
( Niên lão sắc suy: Khi về già nhan sắc sẽ suy tàn)
Không để Kỳ Phượng Nhi kịp nói gì thêm, Vương Kiệt liền tiếp lời:
- Muội hãy đi theo ta đi. Ta có thể đảm bảo cho muội bình an cả đời.
Kỳ Phượng Nhi cười một cách mỉa mai pha chút cay đắng:
- Huynh có thể cho muội bình an cả đời? Vậy huynh có thể bảo đảm trên dưới Kỳ gia sẽ bình an cả đời không? Muội đâu chỉ muốn Bạch Thừa tướng chết đi, muội còn muốn toàn gia tộc đó bị diệt vong hoàn toàn.
Vương Kiệt không khỏi bất ngờ, hắn không ngờ nàng sẽ đưa ra quyết định mạo hiểm như vậy.
- Vậy muội đối với ta....
- Tình cảm muội đối với huynh xin hãy bỏ đi! Coi như là muội đã phụ tấm chân tình của huynh.
Vương Kiệt nhẹ nhàng đứng dậy, cả người như chết lặng đi.
- Nếu như muội đã có lựa chọn của mình rồi huynh sẽ không nói thêm gì nữa. Muội cũng không cần phải nói xin lỗi. Mong rằng muội có thể sống trong vinh hoa phú quý bình an cả đời.
Nói rồi hắn nhẹ nhàng rời đi, nàng không kìm được lòng mà mở miệng:
- Muội cũng có yêu cầu đối với huynh. Mong huynh có thể quên muội đi, hãy sống thật tốt vào! Tránh xa cuộc chiến này ra... Coi như đây là một yêu cầu của người không biết liêm sỉ đối với huynh.
Vương Kiệt không quay đầu lại nữa, hắn lẳng lặng bước ra khỏi điện.
( Đừng hỏi nphụ đi ra bằng cách nào. Hãy tự tưởng tượng đi:))
Vương Kiệt vừa đóng cánh cửa lại thì Kỳ Phượng Nhi ngã phịch xuống đất. Nàng khóc!
- Xin lỗi... Thực sự xin lỗi! Hức... hức... Mong rằng huynh có thể quên được muội đi!