Tâm Đan bước vào mang theo ấm trà Phổ Nhĩ. Hương thơm nồng nàn lan cả căn phòng.
- Nương nương trà đã pha xong rồi. Người thử đi.
Kỳ Phượng Nhi tao nhã nhấc chén trà lên khoé môi, thổi nhẹ. Nàng nhấp một ngụm nhỏ. Hương vị quả thật không tồi.
- Nếu ta nhớ không nhầm thì ngươi năm nay tuổi phải không?
- Dạ. Nương nương nhớ không sai, nô tỳ .
- Ngươi làm việc ổn thoả lại cẩn trọng. Sau này ở bên cạnh ta làm cung nữ thân cận đi. Một mình Hồng Đan làm việc cũng vất vả!
Tâm Đan vội quỳ xuống:
- Nô tỳ cảm tạ ân đức của nương nương. Chắc chắn sẽ dốc sức phục vụ nương nương.
- Được rồi. Ngươi lui ra trước đi.
Tâm Đan vừa ra đến cửa, nhìn thấy một thân long bào trước mắt vội quỳ xuống:
- Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng.
Minh Trạch phẩy tay cho Tâm Đan lui ra trước. Bước vào bên trong đã thấy bóng dáng nữ nhân quen thuộc:
- Sao hôm nay Hoàng thượng hạ triều sớm vậy?
- Chính vì hạ triều sớm nên qua đây thăm Ái phi một lát.
Kỳ Phượng Nhi cười trừ:
- Hoàng thượng nói đùa. Không phải sáng nay Người mới từ Tử Hoa điện bước ra sao!
Hắn liền chuyển chủ đề:
- Nàng đang làm gì vậy? Thưởng trà sao?
- Là Phổ Nhĩ sáng nay Hoàng thượng mới đưa tới. Thần thiếp vừa thử qua, hương vị không tồi.
- Nếu nàng thích như vậy thì Trẫm sẽ cho người mang đến nữa. Trẫm còn nhớ mới có trà Ô Long mang tới, lát nữa sẽ bảo Vương Nguỵ mang cho nàng.
- Thần thiếp tạ Hoàng thượng quan tâm.
Cuộc nói chuyện chưa diễn ra bao lâu thì Hồng Đan vội vã chạy vào trong điện. Nàng vừa đi vừa gọi gấp gáp:
- Nương nương..... nương nương....
Lúc Hồng Đan xông vào bên trong, thấy Hoàng thượng đang ngồi với nương nương không khỏi hốt hoảng.
Vừa rồi khi nàng xông vào có mấy tiểu thái giám ngăn lại nhưng vội quá nên cứ thế chạy vào.
- Thật không có quy tắc gì cả! Lui xuống cho ta.
Kỳ Phượng Nhi có thể ngầm đoán được Hồng Đan muốn nói chuyện gì. Nhưng giờ Hoàng thượng đang ở đây, mọi thứ nên được giấu kín.
Nhưng trời không chiều người.... Minh Trạch lên tiếng hỏi chuyện:
- Có chuyện gì mà trông ngươi hấp tấp vậy?
- Dạ.... Nô tỳ... nô tỳ đã quấy nhiễu Hoàng thượng. Nô tỳ đáng chết!!!
Hồng Đan vội quỳ xuống thỉnh tội với Hoàng thượng. Không để hắn kịp nói thêm lời nào, Kỳ Phượng Nhi vội lên tiếng:
- Là thần thiếp quản giáo không nghiêm. Mong Hoàng thượng đừng trách phạt.
Minh Trạch không tiếp tục nói về chuyện đó nữa, liền đứng dậy bộ dạng muốn rời đi:
- Được rồi! Trẫm không quấy rầy nàng nghỉ ngơi nữa. Chiều nay nàng không cần phải đến Ngự Thư phòng đâu!
- Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng
Hoàng thượng vừa khuất bóng sau cánh cửa, Kỳ Phượng Nhi khẽ thở nhẹ một hơi, quay sang hỏi Hồng Đan:
- Rốt cuộc là muội bị cái gì vậy? Làm ta sợ hết hồn!
- Nương nương. Nô tỳ đã tìm ra chủ nhân của cây trâm này rồi?
- Muội nói rõ hơn xem nào!
Hồng Đan tiến tới gần Kỳ Phượng Nhi.
- Nô tỳ đến Nội vụ phủ hỏi một chút thì biết được: Đây là cây trâm hồng ngọc do Tây Vực tiến cống cách đây vài năm và được đưa đến cung Hoàng hậu.
- Muội chắc chắn không?
- Chính nô tỳ cùng với phó Tổng quản kiểm tra lại sổ sách ghi chép!
Hồng Đan nói một cách chắc chắn.
Hoàng hậu! Xem ra nàng ta thực sự là người đứng sau việc này. Thật không may cho nàng ta, kế hoạch bất thành- Hoàng thượng mới là người trúng độc. Không những vậy vật chứng và nhân chứng đều nằm trong tay nàng.
Nhưng Kỳ Phượng Nhi lại không thể ngờ rằng. Thân ảnh quen thuộc kia vẫn chưa dời đi. Minh Trạch đã đứng ở bên ngoài và ít nhiều gì thì hắn cũng đã nghe được.
- Vương Nguỵ! Ngươi đi làm cho Trẫm chút việc.
- Hoàng thượng có gì phân phó?
- Ngươi đến Nội Vụ phủ hỏi một chút xem hôm nay, cung nữ bên cạnh Kỳ Tần đến đấy làm gì?