Trong một gian phòng hạng sang của quán, hai nam nhân vận thường phục đơn giản ngồi trước một bàn thức ăn phong phú.
Vương Kiệt rót rượu cho người trước mặt. Đây là Lê Hoa tửu!
Loại rượu này uống vào vừa thanh vừa gắt còn có cả mùi hương lê thoang thoảng. Thật khiến người ta cảm thấy an nhàn, tự tại.
( Lê Hoa tửu: Rượu làm từ hoa lê)
Vị đại nhân ngồi đối diện phá tan bầu không khí yên lặng:
- Ngươi từ kinh thành phi vội đến đây là có chuyện gì?
Vương Kiệt lạnh giọng hỏi:
- Tại sao Đại nhân lại đưa Phượng Nhi vào cung?
Không gian tiếp tục trầm mặc, Liễu Tuyền uống cạn chén rượu rồi nhìn Vương Kiệt đang dần mất đi bình tĩnh.
- Ta chỉ nhờ Đại nhân bảo vệ nàng ấy và giúp Kỳ gia báo thù chứ không hề bảo Đại nhân....
- Đưa Kỳ Phượng Nhi vào cung là cách tốt nhất.
Vương Kiệt chưa nói hết câu đã bị Liễu Tuyền chặn lại. Hắn tức tối uống hết chén rượu rồi đặt mạnh xuống bàn.
- Nếu như người trong Hoàng cung mà biết được thân phận của nàng ấy thì Đại nhân có biết sẽ nguy hiểm thế nào không? Bằng mọi cách ta sẽ đưa nàng trốn khỏi đó!
Liễu Tuyền chậm rãi nói một câu khiến Vương Kiệt sững người:
- Vào cung chính là do Kỳ Phượng Nhi tự lựa chọn.
- Không thể nào.... Nàng ấy sẽ không bao giờ làm như vậy bởi vì....
- Vì ngươi đúng không. Vì đơn giản là hai người đã đính ước với nhau.
Liễu Tuyền lại tiếp tục ngắt lời Vương Kiệt.
- Nhưng mà có nhiều lúc cái tình cảm đó cũng không thể bằng sự an nguy của toàn gia. Mà.... Phượng Nhi với Hoàng thường sớm tối bên nhau lại được sủng ái. Khó tránh được sẽ động lòng.
Tốt nhất là ngươi nên quên cái tình cảm đó đi, đừng nên mơ tưởng tới nữ nhân của Hoàng đế.
(toàn gia: tất cả mọi người trong gia đình.)
Nói xong, Liễu Tuyền lặng lẽ bước ra ngoài để lại một mình Vương Kiệt với những suy nghĩ ngổn ngang.
Liệu nàng ấy có động lòng trước Hoàng đế. Không! Phượng Nhi tuyệt đối không phải người như vậy.
Vương Kiệt vội vã quay lại Kinh thành để tìm gặp Kỳ Phượng Nhi hỏi rõ mọi chuyện.
Hoàng cung Minh Kỳ Quốc....
Tại Khôn Ninh cung....
- Hoàng hậu. Đây là Đổng sử của Hậu cung tháng vừa rồi.
Liên Hoa dâng lên sổ sách cho Hoàng hậu kiểm tra. Bạch Trân Ly buông tay ra khỏi lò sưởi tay đón lấy Đổng sử, thuận miệng hỏi thêm một câu:
- Không có vị nào đi tìm Thái y chứ?
- Dạ! Không có ai tìm Thái y bắt mạch. Chỉ có... Ánh Phu nhân triệu Thái y đến Ngọc Minh Điện. Nhưng nô tỳ nghe nói là bị cảm nhiễm phong hàn.
Hoàng hậu ậm ừ cho qua cũng không hỏi thêm điều gì, lẳng lặng kiểm tra sổ sách.
Tháng vừa rồi, Hoàng thượng đến hậu cung bảy lần.
Hai lần ở Ngọc Minh điện của Ánh Phu nhân....
Năm lần còn lại đều ở chỗ Kỳ Tần.
Không chỉ có vậy, Kỳ Tần còn qua đêm ở Cam Lộ điện ba lần nữa.
- Xem ra Kỳ Tần vẫn được sủng ái như ngày nào!
- Nô tỳ cũng thấy Hoàng thượng sủng ái Kỳ Tần nhất. Còn thường xuyên đến Tử Hoa điện dùng bữa. Nghe cung nữ ở Tử Hoa điện nói: Kỳ Tần có tay nghề tốt nên được Hoàng thượng đặc biệt thích.
Hoàng hậu gấp Đổng sử lại, nhàn nhạt nói:
- Đâu chỉ là đặc biệt thích. Nàng ta ngày ngày ở Ngự Thư phòng hầu hạ Hoàng thượng. Tất nhiên cũng sẽ được ưu ái hơn.
Hoàng hậu uống một ngụm trà Long tĩnh làm ấm người.
- À... Liên Hoa này Bổn cung có chút việc muốn ngươi đi làm
Hoàng hậu ghé sát tai Liên Hoa, nói thầm vài câu. Mắt nàng ta sáng bừng lên.
- Nô tỳ hiểu rồi chắc chắn sẽ không làm hỏng việc đâu.
Khi trời đã nhá nhèm tối, tầm khoảng giờ Dậu ( h- h), Liên Hoa đến gần Tử Hoa điện lén gặp một cung nữ.
- Khi nào Hoàng thượng không dùng bữa ở Tử Hoa điện, hãy tìm cách đổ thứ này vào đồ ăn của Kỳ Tần.
Liên Hoa đưa cho tiểu cung nữ kia một túi nhỏ. Trong đó có bột Thạch tín.
- Vây.... Còn phần của nô tỳ???
- Tất nhiên Hoàng hậu sẽ không bạc đãi ngươi đâu.
Liên Hoa còn đưa thêm cho nàng ta một cây trâm tuyệt đẹp làm bằng vàng. Trên đó có gắn một viên đá màu đỏ hình bông hoa.
Trong buổi tối như vậy, cây trâm tỏa ra một thứ ánh sáng đẹp đến lạ thường.