Buổi tối, Kỳ Phượng Nhi quay lại Cam Lộ điện.Đến bên án thư thấy Hoàng thượng vẫn đang phê duyệt tấu sớ.
-Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.
- Đứng dậy đi. Trẫm đã nói rồi: khi chỉ có Trẫm và nàng thì không cần câu nệ tiểu tiết.
- Vâng! Thần thiếp hiểu rồi.
Tuy trong lòng nàng ngổn ngang những câu hỏi nhưng không thể mở miệng. Nếu hỏi sẽ bị lộ hết thân phận.
Kỳ Phượng Nhi đứng ở một bên im lặng. Bỗng nhiên hắn hỏi nàng một câu:
- Phượng Nhi này! Nàng từng đọc qua các sách. Vậy nàng nói cho Trẫm biết: nàng nghĩ sao về kéo bè kết đảng?
Kỳ Phượng Nhi hiểu ra câu hỏi của hắn, lùi xa phía sau, cúi đầu khẽ đáp:
- Hoàng thượng, hậu phi không được can chính
( can chính: tham dự vào việc triều chính)
Minh Trạch dĩ nhiên hài lòng về sự cẩn trọng của nàng. Nhưng vào lúc này hắn muốn nghe một lời nói khách quan:
- Không sao đâu! Coi như là Trẫm nghe cho vui thôi, sẽ không trách tội đâu. Nàng cứ nói đi.
Kỳ Phượng Nhi tiến lại gần hắn, xoa bóp hai bên bả vai:
- Thần thiếp không hiểu nhiều về chính sự. Nhưng thiếp từng đọc qua về Đảng luận của Âu Dương Tu. Trong đó có viết: " Tiểu nhân vì lợi mà hợp, tranh lợi mà tan".
Minh Trạch ngẫm nghĩ một lúc:
- Ừm... Nàng nói đúng: tiểu nhân vì lợi mà kết thành bè đảng thì tất nhiên đến lúc tranh lợi sẽ không nhường nhịn nhau.
- Thế nên không có việc gì có thể khiến Hoàng thượng phiền lòng.
......
- Hoàng thượng, sắp đến giờ lâm triều rồi.
Minh Trạch nhíu mày, khẽ mở mắt. Trong tay hắn đang ôm một
giai nhân.
Đêm hôm qua hai người thức khuyu xử lý công vụ nên sáng nay tinh thần hắn có chút mệt mỏi.
Hắn khẽ rút tay ra khỏi đầu nàng, nhẹ nhàng đặt xuống gối mềm. Sau đó mới rời giường. Hắn cẩn thận dặn dò cung nhân không đánh thức nàng rồi lên triều.
Lúc Kỳ Phượng Nhi tỉnh dậy cũng khá muộn rồi. Đêm qua nàng mải suy nghĩ mãi không ngủ được.
Vội kêu Hồng Đan trang điểm, thay y phục cho mình rồi nàng tới Ngự Thư phòng.
Lúc bước ra, Kỳ Phượng Nhi mới để ý đến nam nhân đang tiếp chuyện với Hoàng thượng. Nhìn thấy người đó, Kỳ Phượng Nhi không khỏi giật mình.
Đó chẳng phải là Vương Kiệt hay sao?
Tuy có nhiều nghi vấn trong lòng nhưng Kỳ Phượng Nhi phải cố kìm nén.
- Giờ Tổng đốc Lĩnh Nam đã quay trở về rồi nên ngươi sẽ ở lại đây giúp đỡ Trẫm.
Kỳ Phượng Nhi giật mình, Vương Kiệt sẽ ở lại trong thành? Vậy là nàng sẽ có cơ hội để hỏi hắn về mọi thứ.
( Chưa gì đã nghĩ tới chuyện hồng hạnh vượt tường kìa )
Xem ra Liễu Đại nhân thu nhận Vương Kiệt là có mục đích. Tiếp tục củng cố thế lực.
- Vi thần tạ ơn Hoàng thượng đã cất nhắc.
- Haha... Ngươi không cần tạ ơn. Nếu muốn hãy đa tạ Liễu đại nhân trước. Chính ông ấy đã tiến cử ngươi cho Trẫm.
Thấy không còn chuyện gì khác, Vương Kiệt liền cáo lui. Trước khi rời đi, hai người còn liếc mắt qua nhau.
Vương Kiệt rời khỏi, Minh Trạch quay sang Kỳ Phượng Nhi:
- Đã dậy rồi à? Ăn gì chưa?
- Thần thiếp không đói lắm.
Minh Trạch nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng:
- Dù muộn cũng không nên bỏ điểm tâm sáng.
Xong hắn liền sai người mang điểm tâm lên cho nàng- một bát súp vi cá.
Đang ăn, bỗng nhiên hắn quay sang hỏi chuyện với nàng:
- Đợt này, Liễu Đại nhân có tiến cử người cho Trẫm. Nghe nói đấy là môn khách của ông ấy, nàng có biết người này không?
Kỳ Phượng Nhi trả lời một cách bối rối:
- Ý Hoàng thượng là chính là người vừa nãy....
- Ừ! Chính là chàng trai trẻ vừa nãy. Nàng đã gặp bao giờ chưa?
Kỳ Phượng Nhi cười trừ:
- Lúc ở trong phủ, thần thiếp cũng có nghe qua. Nhưng thân là nữ nhân khuê các với lại nghĩa phụ cũng có nhiều khách đến phủ nên không để lại ấn tượng gì.
Nàng trả lời, khéo léo không chút sơ hở. Minh Trạch cũng không có gì là nghi ngờ.
Phê duyệt tấu sớ một mạch đến trưa, bên Hoàng hậu sai người sang mời Hoàng thượng đến dùng bữa.
Minh Trạch không đến, đáp qua loa vài câu. Không đến một khắc sau, người bên Ngọc Minh điện của Ánh Phu nhân lại qua mời.
Kỳ Phượng Nhi không nhịn được liền nói với hắn một câu:
- Nếu có nhiều phi tần đến mời như vậy, sao Hoàng thượng không đến một nơi nào đó để dùng bữa?
- Vậy nếu Trẫm đi rồi nàng có ghen không?
Ghen! Một tiếng nổ vang lên trong đầu Kỳ Phượng Nhi. Nàng vốn dĩ không hề có khái niệm này trong đầu.
- Thần thiếp không dám. Trong hậu cung này nhiều phi tần như vậy, nếu lúc nào cũng ghen sao thần thiếp sống nổi.
Minh Trạch cười lớn một tiếng, nắm lấy tay nàng kéo vào lòng, để nàng ngồi trên người mình.
- Hôm qua, nàng đã nói cho Trẫm nghe Đảng luận Âu Dương Tu. Giờ có thể viết lại được không, để mỗi lần Trẫm nhìn thấy sẽ bớt ưu phiền.
Kỳ Phượng Nhi hất tay hắn ra, tỏ vẻ giận dỗi:
- Chữ thần thiếp xấu như quỷ. Nếu Hoàng thượng muốn có thể tùy tiện gọi một văn sĩ đến viết. Đâu cần làm khó người ta!
Minh Trạch cầm lấy bút lông, chấm mực rồi đặt vào tay nàng:
- Chữ của nam nhân quá cứng và thô. Trẫm muốn đích thân nàng viết mới có thể hiểu được.
Kỳ Phượng Nhi không còn cách nào khác là viết cho hắn. Nhưng Minh Trạch không chịu ngồi yên. Hắn ghé sát vào hõm cổ nàng, phả một hơi.Kỳ Phượng Nhi không nhịn được ngọ nguậy trong lòng hắn, chiếc bút lông trong tay không tự chủ mà rơi xuống.
- Hoàng.... thượng! Nhột....
Minh Trạch giật đai áo nàng, lớp y phục bên ngoài rơi xuống. Hắn kéo cằm nàng lại hôn cuồng nhiệt. Đầu lưỡi gắt gao lục khoang miệng nàng. Hắn bắt được cái lưỡi đang ngọ nguậy liền bắt lấy không tha.
- Ưm.... Ưm....
Hắn buông nàng ra, định ôm nàng vào trong tẩm điện thì Kỳ Phượng Nhi bèn nói:
- Hoàng thượng.... Thần thiếp không được....
Minh Trạch nhíu mày. Hắn không hiểu nàng đang nói gì.
- Nàng vừa nói gì? Sao lại không được?
Chuyện hắn muốn sủng hạnh một phi tần khó khăn lắm à?
- Thân thể thần thiếp không tiện để hầu hạ Hoàng thượng.
Kỳ Phượng Nhi đỏ ửng mặt lên. Hắn đã chạm qua bao nhiêu nữ nhân rồi mà không biết chuyện này à?
Minh Trạch nghe nàng nói vậy có chút hoảng hốt:
- Nàng làm sao vậy, không khỏe sao? Có cần kêu Thái y đến xem một chút không?
- Thần thiếp..... Chỉ là.... Cái đó đến....
Minh Trạch thắc mắc một hồi vẫn không hiểu nàng nói cái gì. Kỳ Phượng Nhi liền ghé tai hắn, nói nhỏ:
- Thần thiếp đang bị quỳ thủy
( quỳ thủy: nguyệt sự)
Minh Trạch ngẩn người một lúc sau đó liền hiểu ra. Hắn cười một tiếng rồi khoác lại y phục cho nàng. Sau đó hai người cùng dùng bữa trưa.