Giờ Hợi, Cam Lộ điện....
- Hoàng thượng, đến lúc lật thẻ bài rồi.
Thái giám Kính sự phòng kính cẩn dâng lên Hoàng thượng cái khay đựng thẻ.
Minh Trạch lướt qua một lượt rồi bất ngờ hỏi:
- Thẻ bài của Kỳ Tần đâu?
- Hồi Hoàng thượng. Kỳ Tần sức khỏe không tốt nên đã xin rút thẻ bài xuống.
Hắn ra lệnh cho tên thái giám kia lui xuống. Hắn biết " sức khỏe không tốt" chỉ là cái cớ. Căn bản là nàng không muốn gặp hắn.
Nàng vẫn tức giận vì chuyện Hoàng hậu đổ oan cho nàng chuyện mưu hại Hoàng tự.
Sau bao ngày, nàng vẫn cố tình tránh mặt hắn. Nếu có vô tình gặp ở Ngự Hoa viên hoặc một chỗ nào đó, nàng cũng chỉ hành lễ rồi rời đi.
Cuối cùng lễ Thất tịch đã đến, Hậu cung bận bịu từ trên xuống dưới để chuẩn bị yến tiệc.
Đây không chỉ là yến tiệc cho người trong cung mà còn có các gia quyến của phi tần tham dự.
Sơn hào hải vị bày ra. Nào là cá mú biển nướng, bào ngư hấp, canh cải thảo luộc, súp tổ yến, canh nấm kim châm cùng rong biển.
Bên cạnh đó còn có rượu Phúc Bồn Tử, trà Ô Long, Phổ Nhĩ, Mao Phong, Hương Phiến,...
Nhóm ca vũ bận rộn từ chiều đến tối muộn. Âm thanh vang lên náo nhiệt khắp Hoàng cung.
Kỳ Phượng Nhi không có hứng thú với mấy thứ này nên xin cáo lui sớm.
Trên đường trở về Tử Hoa điện, nàng thấy Giang Phúc Hải chạy tới. Vì chỉ đi dự yến tiệc một lúc nên nàng chỉ mang Hồng Đan theo.
- Nương nương, Liễu Đại nhân nói muốn gặp nương nương ở Bích Đồng thư viện.
Bích Đồng thư viện là một phòng đọc sách cũ của Hậu cung. Xưa nay ít người qua lại.
Kỳ Phượng Nhi cầm theo một chiếc đèn, một mình bước vào Bích Đồng thư viện.
Bên trong tối đen, nếu như không đem theo đèn vào chắc chắn sẽ không nhìn thấy gì.
Liễu Tuyền đã đứng đấy đợi nàng một lúc. Thấy có người bước vào ông liền quay lại hành lễ:
- Tham kiến Kỳ Tần nương nương.
- Liễu Đại nhân đứng dậy đi. Hôm nay đại nhân hẹn ta ở đây là có chuyện muốn nói?
Liễu Tuyền trầm ngâm một lát rồi nói:
- Lúc đến đây ta đã nghe được vài chuyện trong nội cung. Về việc Hoàng thượng và nương nương đã nhiều ngày lạnh nhạt với nhau.
Nghe Liễu Đại nhân nhắc đến chuyện đó, Kỳ Phượng Nhi chỉ biết cười khổ:
- Hoàng thượng không tin ta. Ta còn biết làm cái gì bây giờ.
- Nương nương nên biết rằng: Trong cung này thứ quan trọng nhất chính là sự sủng ái của Hoàng thượng. Nếu như Người (KPN) không được Hoàng thượng sủng ái thì sẽ không sống được ở trong chốn Hậu cung này đâu.
Liễu Tuyền ra sức khuyên giải Kỳ Phượng Nhi:
- Người cứ nhìn vào những người như Phúc Yên Nhi xem. Tuy có được long thai, được Hoàng Thái hậu quan tâm, chăm sóc nhưng Hoàng thượng không sủng ái. Kết cục thế nào không phải nương nương là người rõ nhất sao?
Kỳ Phượng Nhi tròn mắt nhìn về phía Liễu Tuyền, cứng họng không nói được gì.
- Người không phải thắc mắc vì sao ta biết được những chuyện này. Việc Hoàng hậu độc ác, hại các phi tần ai cũng rõ. Nương nương còn trẻ, khó tránh suy nghĩ nông nổi nhưng cần phải học cách nhẫn nhịn để thành toàn việc lớn.
Nàng hoàn toàn hiểu được ý tứ của Liễu Tuyền:
- Những gì đại nhân nói, ta đã hiểu rồi. Xin cáo lui trước.
Nói rồi nàng liền quay đi. Nhưng vừa ra đến cửa Liễu Tuyền liền nói:
- Muội muội của thần cũng từng giống như nương nương: không tranh, không đấu. Cuối cùng thì sao chứ. Muội ấy chết dưới tay Tuệ Lâm Hoàng hậu. Ta đã xem con như nghĩa nữ nên không muốn con chịu thảm cảnh như vậy.
Liễu Tuyền bất ngờ thay đổi xưng hô. Bất giác nhớ đến muội muội kiến ông không khỏi xúc động.
Rời khỏi Bích Đồng thư viện, Kỳ Phượng Nhi men theo lối cũ để về. Đi đến hồ Bán Nguyệt nàng thấy được những ngọn đèn hoa đăng tỏa sáng trên mặt hồ.
Hôm nay là lễ Thất tịch, mọi người trong cung sẽ viết điều ước lên mẩu giấy, đặt trong đèn hoa đăng rồi thả.
Nàng dừng lại bên hồ, thất thần ngắm những ngọn đèn lấp lánh. Hồng Đan cho rằng nàng thích mấy ngọn đèn liền nói:
- Nếu nương nương muốn viết điều ước, nô tỳ sẽ đi lấy cho người.
Kỳ Phượng Nhi khẽ gật đầu. Không lâu sau, Hồng Đan quay trở lại với bút, giấy và đèn hoa đăng.
Kỳ Phượng Nhi viết mấy chữ lên giấy rồi cho vào đèn thả xuống hồ.
Xong rồi nàng liền trở về Tử Hoa điện nghỉ ngơi. Hôm nay nàng đã mệt rồi.
Nhưng ngay khi Kỳ Phượng Nhi rời khỏi hồ Bán Nguyệt liền có người bước tới:
- Vương Đức, lấy cho Trẫm chiếc đèn Kỳ Tần vừa thả xuống.
Vương công công nhanh chóng vớt được chiếc đèn lên vì nó cũng chưa trôi xa. Thổi tắt nến rồi đưa cho Hoàng thượng xem qua.
Minh Trạch mở tờ giấy lên xem. Nhìn thấy hàng chữ ngay ngắn:
Không cầu một lòng, chỉ cầu thật lòng!