Kỳ Phượng Nhi vừa về Giáng Vân các liền sai người gọi Giang Thái y.
Hắn ta đi vào, còn giấu gói thuốc trong tay áo:
- Tiểu chủ. Thuốc này sau khi uống xong liền phát tác ngay. Toàn thân sẽ đổ mồ hôi, khó thở, toàn thân sẽ không còn sức lực.
- Ta biết rồi.
Nàng liếc mắt sai Hồng Đan đưa cho Giang Thái y một hà bao.
- Công lao này của Giang Thái y ta sẽ không quên. Chút lễ vật nhỏ mọn này xin Thái y nhận lấy.
Giang Thái y nghe vậy liền quỳ rạp xuống:
- Đa tạ Tiểu chủ hậu ái.
......
Tới khuyu, Kỳ Phượng Nhi liền sai Hồng Đan lén đi pha thuốc. Nhìn thấy bát thuốc đen sì còn bốc hơi, Kỳ Phượng Nhi có chút chột dạ.
Thấy vậy, Hồng Đan liền can ngăn:
- Tiểu chủ. Hay là... chúng ta dừng lại đi.
Kỳ Phượng Nhi liếc mắt nhìn Hồng Đan một cái khiến nàng ấy có chút chột dạ.
- Chắc ngươi cũng biết ta đã bỏ ra bao nhiêu thứ mới có thể sống đến tận ngày hôm nay.
Phụ thân bị bắt vào ngục. Mẫu thân cùng gia tộc bị lưu đày. Hơn hai trăm người của Kỳ gia phải bỏ mạng. Gần ba trăm người nơi biên cương.
Ngay cả người ấy cũng vậy... vì nàng mà ra đi.
Nghĩ đến đây, nước mắt Kỳ Phượng Nhi khẽ rơi. Không chần chừ nàng liền cầm lấy bát thuốc uống sạch.
Đêm hôm ấy,Giáng Vân các bị một trận gà bay chó sủa. Tiểu chủ của bọn họ lâm bệnh nặng.
Cả Hoàng cung bị một đêm không yên giấc, kinh động đến cả Hoàng Thượng.
Lúc hắn đến liền bị cung nhân ngăn lại ở bên ngoài, Vương Đức thấy vậy liền quát:
- Các ngươi không nhìn thấy đây là ai sao?
Tên Thái giám thấy vậy liền cúi đầu xin tha.
- Hồi Hoàng thượng. Thái y nói rằng Kỳ Quý nhân mắc bệnh nặng cần phải đóng cửa cung không nên ra ngoài
Minh Trạch liền nhíu mày. Không phải mấy mấy hôm trước nàng vẫn bình thường sao?
Một lúc sau Thái y liền bước ra khỏi tẩm điện.
- Hồi Hoàng thượng. Kỳ Quý nhân do bệnh cũ tái phát nên mới trở nên như vậy.
Bệnh cũ? Sao hắn chưa từng nghe nói rằng nàng bị bệnh chứ? Minh Trạch khẽ liếc Vương Đức một cái. Ngay cả việc này cũng không đi tìm hiểu.
- Bệnh này có nặng không?
- Hồi Hoàng thượng. Bệnh này chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian. Tránh ánh sáng và cần cách li với mọi người....
Sau khi nói cho Hoàng thượng một hồi,Thái y liền toát mồ hồi. Cũng may mà Hoàng thượng không phát hiện ra là hắn nói dối.
Ngay trong hôm ấy, cả Hậu cung liền biết tin Kỳ Quý nhân lâm bệnh nặng. Có người ngạc nhiên, có người vui mừng. Ngay cả lễ phong Tần cũng phải lùi ngày lại.
Minh Trạch liền hạ lệnh không cho phép ai được bước chân vào Giáng Vân các, cách li hoàn toàn với xung quanh trừ thái giám và cung nữ ở Giáng Vân các.
Hương Noãn các....
- Ngươi nói sao? Kỳ tỷ tỷ đã bị hạ độc rồi sao?
- Vâng thưa Tiểu chủ.
Phúc Yên Nhi có chút hốt hoảng nhưng bỗng nhiên nàng lại nhớ đến lời Kỳ Phượng Nhi từng nói.
Phúc Yên Nhi liền lấy một mảnh giấy, viết lên đó vài chữ rồi đưa cho Thanh Lam:
-Phải giao thứ này đến tận tay Kỳ Quý nhân.
Nàng còn cẩn thận đưa cho Thanh Lam một túi bạc. Đề phòng có việc cần dùng đến.
Thanh Lam có hơi chần chừ:
- Tiểu chủ. Việc này rất nguy hiểm. Nếu bị phát hiện thì sẽ bị khép tội xử trảm hoặc bị đày vào lãnh cung đấy ạ.
Phúc Yên Nhi khẽ lắc đầu. Kỳ tỷ tỷ đối với nàng rất tốt, không thể phụ lòng tỷ ấy được. Huống hồ, có thể tránh được Hoàng hậu thì cũng coi như thoát được một kiếp nạn.
Trong đêm tối, Thanh Lam lặng lẽ đi đến Giáng Vân các. Đến cổng hai tên thái giám liền ngăn nàng lại:
- Cô nương. Hoàng thượng đã hạ lệnh không cho ai vào Giáng Vân các.
Thanh Lam liền dúi vào tay họ mấy thỏi bạc họ liền để nàng vào.
Bước vào trong tẩm điện, nến vẫn sáng.
- Kỳ Quý nhân vạn an. Phúc Tiểu chủ sai nô tỳ đưa đến vật này cho Người.
Kỳ Phượng Nhi nhận lấy bức thư rồi đọc:
" Canh năm giờ Mão ( h- h) ngày mai sẽ có xe tại cửa Đông Nam Hoàng cung. Tỷ hãy vào trong xe ngựa. Chúng ta sẽ xuất cung...."
Kỳ Phượng Nhi liền đưa bức thư hơ trước ngọn nến khiến nó cháy rụi. Nàng đến gần giường ngủ, thò tay vào gầm giường( A...a ma..ma ) . Và lấy ra một thanh kiếm....
...
Lâu ruồi mới ra chương mới! Au bận quá! Cuối cấp rồi mà.
Đọc vui vẻ nhé!
//
:
Wattpad
Hạ Băng Băng.