Long Vân Thấm trở về chủ điện, Long Hạo Thiên đã mang theo tứ phi rời đi, Thượng Quan Phược Vân cùng Long Hách Tường ngồi với nhau, Long Thanh Dương ngồi cạnh đó, Về phần Phong Hạ, cũng không thấy hắn ngồi ở trong điện.
“Công chúa tìm người?”
Văn Nhân mặc đứng ở sau lưng Long Vân Thấm lên tiếng hỏi. Long Vân Thấm im lặng hồi lâu, lắc đầu: “Không phải ngươi vừa cùng Phong tướng quân nói chuyện sao?”
Văn Nhân Mặc chỉ vào hướng thiên điện, “Phong tướng quân uống quá nhiều, đi thiên điện nghỉ ngơi rồi.”
Long Vân Thấm ừ một tiếng, nàng không tìm ra chuyện gì để nói cùng Văn Nhân Mặc, cuối cùng một mình trở về chỗ ngồi.
Đúng lúc, Tả Vân có mấy lần đi qua chỗ ngồi của nàng, không ngừng ra dấu lấy lòng, muốn nàng không cần đem sự tình vừa rồi nói cho Long Thanh Dương. Nàng đối với Tả Vân cũng không chán ghét, chỉ cười đáp lại hắn. Vậy mà Tả Vân lại trực tiếp ngồi vào một bên, giống như muốn nói chuyện.
Nhớ lại những lời nói của Tả Vân, thân phận của hắn có chút đặc thù, đuổi không đi, mắng cũng không được, cuối cùng chỉ có thể giương mắt nhìn.
“Tả Vân, ngươi lại định nói nhảm cái gì.”
“Phải không? Phụ thân cũng nói ra chỉ biết nói chứ không được việc gì a, hắc hắc, lấy bản sự này của ta, vừa vặn làm cho công chúa điện hạ giải buồn.”
Cảnh hai người không ngừng chuyện trò vui vẻ kia dừng ở trong mắt mọi người đều có vài phần thâm ý không giống bình thường. Tả Vân tuy là nghĩa tử của Tả Tây tướng quân, nhưng thật sự so với nhi tử ruột thịt không khác là bao. Công chúa điện hạ cùng nghĩa tử của Tả Tây tướng quân thân thiết như thế, chẳng lẽ trong lòng công chúa điện hạ muốn chọn Tả Vân công tử?
Nhất thời, ngay cả Tả Vân đều thấy buồn bực trong lòng, quan hệ của nhi tử của hắn với công chúa điện hạ khi nào thì tốt như vậy.
Yến hội một hồi kết thúc hoàn mỹ, hai sứ thần xem như cùng quan viên đại thần Nam hoàng quốc chính thức gặp mặt, đương nhiên, trừ bỏ hai ngườikhông tham dự yến tiệc này, Nhiếp Chính vương Lăng Triệt cùng quốc sư Dịch Tương.
Lăng Triệt không tham dự những loại yến hội như thế này là chuyện bình thường, đây là được cho phép của Long Hạo Thiên từ trước, về phần quốc sư Dịch Tương, càng là không cần thiết.
Long Vân Thấm luôn muốn tìm cơ hội gặp Phong Hạ một lần, về túi gấm kia, nàng tin tưởng Hoa phi không nói lời bịa đặt. Muốn gặp Phong Hạ dò hỏi một phen, kết quả yến tiệc kết thúc rồi vẫn không có gặp lại.
Nhưng là thời điểm này, nàng cùng Long Mộ Hi đụng mặt nhau, hỏa hoa nhất thời vang khắp nơi.
Long Mộ Hi ngăn lại đường đi của nàng, phía sau còn có thêm mấy cung nhân nữa, giống như sớm đã có chuẩn bị.
Long Vân Thấm nhìn một cái hướng cửa cung nói: “Ngũ công chúa bây giờ là con dâu của Quân đại thế gia, đêm dài, cửa cung sắp đóng đến nơi rồi, vẫn nên nhanh bước chân một chút.”
Ánh mắt Long Mộ Hi tối sầm lại, muốn đuổi nàng đi? Dám đuổi Long Mộ Hi nàng đi?
“Ta muốn ở lại thăm mẫu phi lại như thế nào, hoàng cung này là địa phương ta lớn lên từ nhỏ, mặc dù ra xuất giá, phụ hoàng vẫn giữ lại tẩm cung của ta như cũ, ta muốn ở liền ở.”
“Đó là tất nhiên, bất quá dựa theo quy củ, thê tử của quan đại thần nếu muốn ở lại trong cung, còn cần cùng Nội Vụ phủ thông tri một tiếng, miễn cho trong cung nhiều thêm mấy người đều không biết. Ngũ công chúa đã xuất giá, tự nhiên đại ngộ đều dựa trên thân phận của người xuất giá, tổng không thể giống như trước.”
“Người ta vẫn nói nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hất đi, Phụ hoàng yêu thương nữ nhi cũng không thể tự nhiên giữ lại con dâu của đại thế gia được, tránh cho quân thần không hợp về sau, Ngũ công chúa vẫn nói lại đi?”
Sắc mặt Long Mộ Hi khẽ biến, một hơi nghẹn lại không thể phát tác, nhìn Long Vân Thấm tươi cười chỉ hận không thể trực tiếp vung một cái tát đi qua. Nhưng Lí ma ma bên cạnh lại đem nàng giữ chặt, lắc đầu: “Công chúa, đêm đã khuya, tướng quân còn đang chờ ở cửa cung.”
Long Vân Thấm nhìn Lí ma ma, trong lòng âm thầm nhớ kĩ người này, lão nhân này không chỉ có công phu, mà tâm tư cũng không yếu.
Nàng cười cười, nhìn bà ta nói: “Lí ma ma nói không sai, nếu để Văn tướng quân chờ lâu thì không tốt đâu, Ngũ công chúa mới thành thần, vẫn nên trở về sớm mới tốt.”
Lời này nói còn chưa dứt, Long Mộ Hi lại nghĩ tới tình cảnh trống vắng khó khăn mỗi đêm mình phải trải qua, rốt cục không nhịn được nữa, trực tiếp đi đến gần Long Vân Thấm, tựa tiếu phi tiếu hạ giọng: “Long Vân Thấm, ngươi đừng đắc ý. Ngươi cho là chuyện của ngươi người khác không biết sao! Ngươi thân cận cùng Nhiếp Chính vương như vậy, đúng là vô sỉ đê tiện! Ngươi không biết đến thân phận của hắn là cái gì sao?”
Long Vân Thấm đem người trước mặt đẩy ra, nàng không chịu nổi mùi son phấn đầy tục khí trên người Long Mộ Hi: “Bản cung làm việc không thẹn với lương tâm mình, ngươi vẫn chăm sóc chính mình thì tốt hơn.”
Long Mộ Hi cười khanh khách, bất chấp Lí ma ma lôi kéo, nàng chính là muốn nhìn Long Vân Thấm phải biến sắc mới thôi. Nguyên bản nàng muốn chờ thời cơ tốt hơn thì công khai cho tất cả mọi người cùng biết, làm cho Long Vân Thấm nhận hết gièm pha. Nhưng Long Mộ Hi nàng rất cố kị Lăng Triệt, Nhiếp Chính vương Lăng Triệt nàng không thể trêu vào.
“Long Vân Thấm, ngươi cùng Nhiếp Chính vương ở cùng nhau, vậy ngươi có biết hay không, Nhiếp Chính vương Lăng Triệt…hắn chính là ca ca của ngươi…!”
WTH? Bí mật động trời gì đây?