Nghe thấy mực kia rất đắt, giọng Dương Quỳnh hơi chưa: "Kiều Ngọc Sơ tốt với em thật."
Thẩm Thu Hoa xoay người đè lên người cô, cười híp mắt, véo mũi cô hỏi: "Lại ghen sao?"
"Cũng không phải ghen." Dương Quỳnh bị véo mũi, giọng là lạ nói: "Chỉ cảm thấy người ta vừa ra tay đã đưa cho em thứ tốt mà chị lại chẳng cho em được gì." Trong giới giải trí vàng son này, người nào cũng có thể cho Thẩm Thu Hoa đồ tốt, mà Dương Quỳnh lại không thể cho nàng điều gì.
Thẩm Thu Hoa rút tay: "Dù Mực Tích Khê có tốt thì nó cũng chỉ là mực. Bổn cung đã từng dùng rất nhiều thứ tốt ở kiếp trước, hiện tại có thêm một hộp mực tốt cũng vậy thôi. Nhưng thế thì sao? Suy cho cùng chúng cũng chỉ là vật chết, chỉ có chị là một người chân thật có hơi ấm."
Dương Quỳnh có cảm giác mỗi khi Thẩm Thu Hoa xưng bổn cung, khí chất tôn quý của Khang phi sẽ lập tức xuất hiện: "Thu Hoa, em theo chị thật sự không cảm thấy chịu thiệt sao?"
"Chịu thiệt?" Thẩm Thu Hoa xoay người ngồi xuống, nửa ngồi dậy nâng cằm của Dương Quỳnh: "Ai dám làm bổn cung chịu thiệt?"
Nương nương công khí làm tay Dương Quỳnh bắt đầu rục rịch. Tối qua về quá muộn, hai người vừa về đã ngủ. Lúc này cô mới nhớ đến giao lưu tình cảm, đáng tiếc bàn tay vừa chui vào áo đã bị nương nương đánh.
"Còn không rời giường? Lát nữa còn phải bay đó." Mặt Thẩm Thu Hoa hơi hồng, nàng rời giường đi rửa mặt. Nàng không sợ Dương Quỳnh làm bậy vì Dương Quỳnh luôn nghe theo nàng. Nàng chỉ sợ mình không kiềm được phối hợp với Dương Quỳnh, nếu thật vậy, nàng không biết phải lăn lộn đến lúc nào.
Cửa nhà vệ sinh mở ra, Dương Quỳnh từ phía sau ôm lấy Thẩm Thu Hoa đang đánh răng. Thẩm Thu Hoa nhìn Dương Quỳnh trong gương như đang hỏi chuyện gì vậy, Dương Quỳnh chỉ ôm nàng không nói. Chờ Thẩm Thu Hoa đánh răng xong, vừa quay đầu muốn hỏi đã bị Dương Quỳnh hôn lấy.
Nụ hôn triền miên nhanh chóng bật lửa nhiệt tình của hai người, Thẩm Thu Hoa đưa tay ôm lấy cổ Dương Quỳnh, thuận theo Dương Quỳnh.
Trong không gian nhỏ hẹp tràn ngập tiếng thở dốc của hai người.
Khi Thẩm Thu Hoa tỉnh táo lại, phát hiện mình đã bị Dương Quỳnh đẩy lên bồn rửa tay. Áo ngủ đã bị cởi bỏ, lộ ra cảnh sắc bên trong.
"Chị lại vậy!" Thẩm Thu Hoa nhẫn tâm đẩy Dương Quỳnh ra: "Còn tiếp tục nữa sẽ trễ chuyến bay. Chị không sợ lát nữa tiểu Duyệt và tiểu Du đến tìm sao?" Nàng cài lại cúc áo, đẩy Dương Quỳnh ra, bản thân rời khỏi nhà vệ sinh.
Dương Quỳnh cũng không phải cố ý, chỉ là cô không kiềm được. Lúc này nghĩ lại, thở dài, bắt đầu rửa mặt.
Chờ khi cô ra khỏi vệ sinh, Thẩm Thu Hoa đã thay xong quần áo. Trên mặt nàng chỉ thoa kem chống nắng, không dùng thứ khác. Khi đến sân bay, nàng thường mang khẩu trang và không trang điểm.
Quả nhiên, khi Dương Quỳnh vừa thay quần áo xong, Tề Duyệt ở bên cạnh đã nhắn tin đến nhắc nhở hai người nên xuất phát.
Bốn người cùng nhau gọi taxi ra sân bay.
Khi chờ chuyến bay, Tề Duyệt báo cáo tình hình trận chiến trên mạng cho Thẩm Thu Hoa. Quả nhiên như mọi người nghĩ, hoạt động ngày hôm qua vừa ra, Thẩm Thu Hoa lại nhờ vào nhan sắc mà bước vào bảng hot search, ngay sau đó, hot search bị xóa, bản thảo bôi xấu nàng lại được truyền bá.
Tề Duyệt cho Thẩm Thu Hoa xem một chiếc gif, là biểu cảm được cắt từ phim truyền hình mà Thẩm Thu Hoa đã đóng năm ngoài. Đây là cảnh khóc nhưng biểu cảm của Thẩm Thu Hoa trong đó vô cùng quái lạ, với tiêu chuẩn khóc diễn mà nói, đây thật sự là cảnh vô cùng xấu hổ. Người đăng gif này không nói thẳng kỹ thuật diễn của Thẩm Thu Hoa không tốt mà đặt cùng một loạt ảnh của các diễn viên được công nhận có kỹ thuật diễn không tốt, với tiêu đề "Những cảnh khóc diễn khiến chúng ta cười suốt bao năm qua". Ý đồ rất rõ ràng, Weibo được chia sẻ đến hơn hai vạn, lượt thích vượt qua năm vạn. Bên dưới có nhiều người nói diễn xuất của Thẩm Thu Hoa quá kém, diễn cảnh khóc không khác bệnh tâm thần.
Dương Quỳnh nhìn gif, nhíu mày nói: "Chị có xem qua cảnh diễn này, nó vốn không phải như vậy."
"Đương nhiên không phải." Tề Duyệt hiển nhiên cũng đã xem qua: "Đây là đoạn cắt từ trong đó, sau đó điều chỉnh tốc độ nên biểu cảm của nhân vật không được nối liền nên mới quái lạ như vậy."
Lần đầu tiên Thẩm Thu Hoa biết còn có thể như vậy. Nàng thật sự mở mang tầm mắt.
"Còn có thể làm được vậy sao?" Dương Quỳnh cười lạnh: "Những người này thật sự là không từ thủ đoạn mà."
"Chưa chắc." Thẩm Thu Hoa bỗng nói.
Ba người nhìn nàng chờ nàng nói tiếp.
Thẩm Thu Hoa nhìn sáu con mắt đồng loạt nhìn mình bỗng cảm thấy đáng yêu. Nàng xoa đầu ba người: "Ngoan. Em chỉ cảm thấy chuyện này hẳn không phải do đám Lăng Tương Quân làm."
"Hẳn là do thủy quân làm. Thủ đoạn này là sở trường của thủy quân." Tề Duyệt thường xuyên tự nhận mình là fan chuyên nghiệp, lúc trước vì bảo vệ thần tượng Lạc Hoa, nàng đã không ít lần tham gia cuộc chiến trên mạng. Nhưng sau khi gặp được Thẩm Thu Hoa, nàng phát hiện mình trải qua quá ít.
Không lý nào Lạc Hoa bị bôi xấu ít hơn Thẩm Thu Hoa? Tề Duyệt nghĩ trong chốc lát mới nghĩ ra một đáp án, đó là bối xấu thì giống nhau chỉ là thân phận của nàng đã khác. Lúc trước nàng là fans, hiện tại nàng là đội viên trong đoàn đội của minh tinh, đương nhiên tiếp xúc chân tướng sự thật cũng khác nhau.
"Không phải chị bảo em dẫn chuyện này đến chỗ Lăng Tương Quân sao?" Dương Quỳnh nhớ đến chuyện này, lập tức vào Weibo xem. Quả nhiên, fans của cả hai đã cãi nhau đến trời đất u ám. Hơn nữa đọc bình luận, hầu hết quần chúng ăn dưa đều đứng về phía Thẩm Thu Hoa: "Đây là thế nào?"
"Không phải chị bảo làm lớn chuyện sao?" Tề Duyệt khó hiểu hỏi.
"Dù làm lớn chuyện nhưng em làm như vậy có phải hơi quá lớn rồi không?" Dương Quỳnh thắc mắc nhìn Thẩm Thu Hoa.
Thẩm Thu Hoa buông tay tỏ vẻ mình cũng không hiểu.
Trên máy bay, Thẩm Thu Hoa rất nhanh đã ngủ. Hiện tại chỉ cần lên máy bay nàng có thể mau chóng vào giấc, đó cũng là một cách gϊếŧ thời gian hiệu quả.
Dương Quỳnh không buồn ngủ, cô chỉ nhìn Thẩm Thu Hoa ngủ sẽ không cảm thấy thời gian qua chậm.
Khi về đoàn phim, tâm trạng Thẩm Thu Hoa rất khó vui. Nàng thích đóng phim. Tuy đóng phim vất vả nhưng nàng vẫn không trốn tránh. Chỉ có lần này, diễn cảnh tình cảm với Phương Ngải Kỳ khiến nàng cảm thấy buồn bực, vô lực. Là một diễn viên chuyên nghiệp, nàng cần nhập diễn. Nhưng khi nhập diễn, nội tâm của nàng càng khó chịu. Vì rối rắm chuyện này mà sau khi về đoàn phim, nàng rất hiếm khi cười nói.
Dương Quỳnh biết nàng khó chịu, chỉ là đã nhận phim, không thể đổi ý: "Thu Hoa, chị ở phía sau em, em đừng sợ, tất cả sẽ tốt lên thôi."
Thẩm Thu Hoa nhìn cô, bỗng mỉm cười: "Em sẽ cố gắng."
Phương Ngải Kỳ cũng ra ngoài tham gia hoạt động vừa về tổ. Sau khi hai người gặp mặt, Phương Ngải Kỳ đã tặng quà cho nàng. Là đĩa CD dương cầm của Trương Thuần: "Tâm trạng gần đây của cô không được tốt lắm là do áp lực quá lớn sao? Nghe chút nhạc có thể giúp đó, tôi đã tự mình thử qua."
Thẩm Thu Hoa cảm ơn, hơi xấu hổ khi mình không có quà đưa nàng. Phương Ngải Kỳ thấy nàng như vậy, đặt tay lên vai nàng: "Thu Hoa, chúng ta là bạn thân, chút chuyện này cô đừng để trong lòng. Không mấy, Nguyên Đán này chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm đi."
Thẩm Thu Hoa không phản ứng quá lớn, chỉ miễn cưỡng cười nói: "Ngải Kỳ, tôi muốn ở cùng đoàn đội của mình vào tết Nguyên Đán."
Phương Ngải Kỳ nhướng mày, mặt không vui đáp: "Cô đó, luôn đặt công việc lên hàng đầu. Được rồi, không làm khó cô nữa. Tết Nguyên Đán nói một câu năm mới vui vẻ với tôi hẳn không quá mức?"
Yêu cầu như vậy còn không đồng ý thật sự là không nể mặt. Thẩm Thu Hoa gật đầu.
Suất diễn của những ngày tiếp theo là cảnh ngược tâm. Vì ánh mắt của người đời cùng những cuộc cãi nhau nhỏ mà Thanh Hạ và Tâm Ngải dần hoài nghi về cuộc sống hiện tại của cả hai. Hai người đã bên nhau nhiều năm, không muốn thỏa hiệp dễ dàng. Vì để không tiếp tục cãi nhau, hai người bắt đầu lảng tránh đối phương. Nhưng càng bạo lực lạnh, vết nứt trong tình cảm của hai người càng lớn.
Trong một lần hai người cãi nhau, Tâm Ngải mở cửa rời đi, để lại Thanh Hạ một mình bật khóc. Thẩm Thu Hoa như bắt được cơ hội, nàng mang tất cả rối rắm, chịu đựng trong khoảng thời gian này khóc lên. Dù kiếp trước hay kiếp này, nàng rất ít khi bật khóc thành tiếng. Dương Quỳnh cũng chưa từng thấy Thẩm Thu Hoa khóc nhiều như vậy, trong lòng cô như bị ai đó dùng dao cứa từng mảnh nhỏ. Phim trường lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng khóc đau đớn của Thẩm Thu Hoa, Qua thật lâu, mới có người lặng lẽ vỗ vai đạo diễn Khâu Hiểu Tuệ, hỏi nàng được chưa. Lúc này Khâu Hiểu Tuệ mới phản ứng bảo ngừng.
Dương Quỳnh lập tức đến cạnh Thẩm Thu Hoa. Thẩm Thu Hoa khóc rất nhiều, tuy lúc này nàng đã ngừng không nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi. Khi Dương Quỳnh đến, đôi mắt ngập nước bất lực ngẩng đầu lên nhìn cô, đừng nói Dương Quỳnh, cả đạo diễn, Phương Ngải Kỳ và nhân viên công tác khác theo sau cũng bị ánh mắt nhu nhược đáng thương làm chấn động, tất cả mọi người vây quanh, xem Thẩm Thu Hoa như trẻ nhỏ, đau lòng không thôi.
"Thu Hoa à, cảnh này qua rồi. Cô dừng ở trong phim nữa, như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe." Khâu Hiểu Tuệ như mẹ già đau lòng vì Thẩm Thu Hoa.
Mắt phượng ngập nước của Thẩm Thu Hoa mở to, nước mắt vẫn đang rơi, vô cùng đẹp mắt. Dương Quỳnh không kiềm được, khom lưng, bế Thẩm Thu Hoa lên, sau đó nói với Khâu Hiểu Tuệ: "Đạo diễn, tôi mang Thu Hoa đi nghỉ một chút. Em ấy như vậy không thể đóng phim."
Khâu Hiểu Tuệ lập tức gật đầu. Dương Quỳnh ôm Thẩm Thu Hoa ra cửa, vào xe chuẩn bị sẵn của nàng. Liễu Du bên cạnh cũng muốn đi theo đã bị Tề Duyệt giữ lại: "Cậu đi theo làm gì? Trong xe có đèn rồi, không cần cậu sáng."
Lúc này tâm trạng của Thẩm Thu Hoa đã tốt hơn rất nhiều. Chỉ là nước mắt vẫn không ngừng rơi. Nàng nằm trong lòng Dương Quỳnh, nắm lấy vạt áo của cô, lau nước mắt. Dương Quỳnh vốn muốn tìm khăn giấy lau mặt cho nàng, cúi đầu thấy cảnh nương nương đã lau tất cả lên áo khoác của mình.
Tay Dương Quỳnh đặt trên đầu Thẩm Thu Hoa, dịu dàng vuốt tóc nàng: "Thu Hoa, chị ở đây."