Từ sau chuyện "oánh nhau" hôm đó mà danh tiếng của một cô nương chẳng có chút gì đặc biệt bây giờ nổi lên như cồn như vũ bão ở trong trường cấp này , lời đồn cũng tràn lan ra ngoài lề đường góc phố và nó là tin hot với đám côn đồ du côn biết tiếng tăm của Phương Sinh, chuyện này bọn chúng nửa ngờ nửa vực vì số người có thể khiến Phương Sinh đầu hàng chịu trói là con số ....
Cả cái thị trấn nhỏ ngoài người lớn và trẻ con nít ra không biết hay không quan tâm thì còn lại lũ thiếu niên đều biết.
Phương Sinh trong địa bàn cũng không tránh khỏi những câu hỏi từ đám đàn em hay đám du côn , cả đau đầu lẫn chán chường Phương Sinh dùng hạ sách cuối cùng là đáng cho bọn chúng một trận nhừ tử để chứng tỏ kèm theo đó là một lời giải thích
- Chúng mày chỉ có đánh mới khôn ra ,còn cô bé đó...chỉ có dùng lời nói thôi !
Nhắc đến Tử Khuynh là Phương Sinh lại phấn khích trong người , cả mấy hôm cô ta không ngủ được tầm ngày từ hôm xảy ra chuyện này, cô ta cả không phục lẫn phục , Tử Khuynh khiến cô ta dường như muốn trao thân thể luôn cho người này bất chấp giá nào luôn.
Phương Sinh không xấu không bình thường cô ta vẫn được liệt vào hàng gái đẹp cá biệt vì tính cách ngổ ngáo mà thôi.
Sáng ngày hôm sau Phương Sinh đến đúng giờ không muộn hay trễ , có mặt trong lớp học khiến ai cũng phải bất ngờ.
Mặc dù học trung trường chung khối , kiểu người như Phương Sinh đặc biệt ít khi lên trường , hiếm lắm là tháng đi được tầm buổi lẻ tẻ , nhiều nhất cũng là buổi , nếu có dịp đặc biệt.
Phương Sinh có đến cũng đâu có học hành gì , chỉ tổ làm cảnh đến cho khỏi bị đuổi học, việc Phương Sinh đột ngột đi học ai cũng thắc mắc là ngày hôm nay nhà trường có dịp đặc biệt gì hay sao mà Phương Sinh lại đi vào ngày bình thường chứ ? Mặc nhiên chẳng ai có gan dám hỏi . Chỉ có tên cá biệt có chơi với cô ta dám to gan hỏi
- Chị Sinh ,hôm nay có chầu gì đặc biệt mà lại đến trường thế ? Cho tụi này tham gia với?
Phương Sinh không nói gì , bắn cho tên đần này ánh mắt hình viên đạn đe dọa
- Chẳng có gì , chỉ là...thấy nhớ trường nhớ lớp học nên quay về học thôi !
- Thật á ??? Vậy còn tụi em thì sao ?
Phương Sinh trừng trố mắt
- Tụi mày thì kệ tụi mày liên quan gì đến tao ?? Hỏi tào lao bà tao !!
- kìa chị !!
- Đủ rồi , tao đến trường là có việc ! Cái người tên Tử Khuynh đó đến trường chưa ?
Cô ta hỏi mọi người trong lớp học , thì ra là lí do này ,hóa ra là đến phục thù
- Em mới thấy cô ấy đến đó ạ ! Chắc là ở trong lớp!
- Đến rồi ? Khi nào mà mình lại không biết ?
- Chắc là lúc chị ...đang tán gẫu ..
Rầm !!
Phương Sinh đạp ghế ra , hầm hố đi tới lớp Tử Khuynh, những ai đứng xung quanh hành lang khi thấy Phương Sinh đều lép mình lại nhường lối cho cô ta đi ,ngoài cán bộ trường và ban giám hiệu ra thì Phương Sinh là thuộc dạng càng phải nể hơn.
Phương Sinh vừa dừng chân tại lớp a, nhìn thấy Tử Khuynh đang ngồi ăn bánh mì với Mã Phi , Nguyệt Kỳ, Thanh Na ,Vũ Thanh rất vui vẻ , à nói đúng là Tử Khuynh chăm chú im lặng nghe bọn họ nói chuyện , Mã Phi có hỏi nói gì mới nói , Tử Khuynh ăn xong đứng dậy đi vứt vỏ bánh mì , Nguyệt Kỳ bỗng đứng dậy theo
- Cổ áo cậu bị cong vào trong rồi này ! Để tớ chỉnh cho !
Nguyệt Kỳ đúng hình mẫu bạn gái lí tưởng của bao người ,nết na hiền thục, Tử Khuynh ngoan ngoãn để Nguyệt Kỳ chỉnh lại cổ áo ,chẳng biết từ đâu trong lòng Phương Sinh nổi lên dòng bão tố khó chịu lẫn không hài lòng .
- Cảm ơn!
Tử Khuynh cười nhẹ đáp lại Nguyệt Kỳ, Nguyệt Kỳ chỉ có điều nhỏ nhặt thế thôi mà tai với má ửng đỏ lên ,Nguyệt Kỳ gật gật đầu lấy tóc che kín hai tai lại không cho ai thấy , cái đó không ai thấy thật chỉ có Phương Sinh là thấy rõ thôi .
Phương Sinh bước vào lớp liền khiến cả đám chú ý ,Thanh Na ngờ vực nhì Phương Sinh đứng dậy đi ra chỗ Phương Sinh đứng
- Phương Sinh đi học vào ngày bình thường ?? Chuyện lạ nha !
- Tôi không đến tìm cậu ! Tránh ra !
Thanh Na nghe thế liếc Tử Khuynh sau lưng mình hiểu ra chút xíu
- À !! Đừng có hòng nhé con ! Lớp của bà đây đang yên thì để yên m đi !
Phương Sinh khó chịu
- Tôi không đến gây sự , đến tìm người nói chuyện thôi ! Tránh ra đi ! Trước khi tôi cho cô một trận thật đấy!
Mã Phi ngồi đó cũng đi ra
- Phương Sinh, tôi biết cậu thích tớ
- TRÁNH RA !
Phương Sinh quát thẳng vào mặt Mã Phi ,Mã Phi lần đầu bị quát cả người lạnh toát né ra
- Cô đừng có hổ báo ,mới hôm qua còn yêu thương cậu ta bây giờ như vậy là thế bào ???
- Thanh Na , cảm ơn cậu bảo vệ tôi , cứ để cô ta vào đi ! Có đánh nhau thì ra ngoài đánh thoáng mát hơn!
Tử Khuynh lên tiếng
- Được rồi ,là ý của cậu đấy nhé ! Xì , không có chính chủ lên tiếng thì mày toi rồi đó !
Thanh Na đe dọa Phương Sinh, Phương Sinh chẳng quan tâm đi tới chỗ Tử Khuynh ,mục tiêu chính của cô, cô đưa tay lịch sự ra bắt
- Tôi là Phương Sinh! Tôi đến để giảng hòa chuyện ngày hôm trước !
Tử Khuynh hết nhìn bàn tay Phương Sinh rồi nhìn vào mắt Phương Sinh dò xét , có tấm kính che giấu đi đôi mắt Tử Khuynh, Phương Sinh vẫn mừng khi thấy nó
- Nếu tôi không bắt thì sao ?
Tử Khuynh hỏi
Phương Sinh nở nụ cười
- Thì tôi vẫn để tay vẫn đứng đây để chờ cậu bắt tay giảng hòa ! Phương Sinh tôi nói là làm !
Tử Khuynh không nói gì gật đầu nhẹ một cái ,đứng dậy nhưng không phải là đứng dậy bắt tay mà cô đi ra ngoài
- Nguyệt Kỳ ,Thanh Na ,Vũ Thanh ,Mã Phi đi căng tin với tôi không ?
Cả đám bất ngờ trước hành xử này của Tử Khuynh, Nguyệt Kỳ đi tới nói nhỏ với cô
- Tử Khuynh, chẳng phải bắt tay là xong thôi sao ? Cậu làm vậy e là không hay đâu?
Tử Khuynh quàng vai cô
- Trước khi quyết định giảng hòa với kẻ địch trước tiên chúng ta phải xem kẻ địch có đang muốn giảng hòa hay không ? Đi thôi !
Nguyệt Kỳ được Tử Khuynh quàng vai , bản thân thấy rất gần người cả cơ mặt đơ cứng lại ngoan ngoãn đi theo , Tử Khuynh chẳng khi nào làm việc này với ai cả kể cả cô
" Cô gái này...không sợ trời không sợ đất thật , mình nên để ý cô ta chút "
Thanh Na nghĩ thầm,cô cũng không ngờ tới Tử Khuynh lại có gan làm vậy ,Thanh Na cô đưa ra một điều không tránh được là Phương Sinh ắt sẽ rất giận dữ sau khi bọn họ trở về.
phút sau , trống trường vang lên ,đám người Tử Khuynh mới quay về lớp học , đi nửa đoạn đường Vũ Thanh cá với đám bạn
- k , Phương Sinh sẽ không có trong lớp nữa ! Cá không ?
- Mày cá thế đừng cá nữa ! Tao cá k luôn ! Cô ta không đứng đó nữa ,thế nào !
- Được k thì k ,Thanh Na mày đừng có khóc nhé !
- Nguyệt Kỳ, Mã Phi ,Tử Khuynh, hai người cá bao nhiêu !
- tr ,cô ta vẫn ở đó !
Tử Khuynh đáp
- Ồ Woa được quá bạn ơi!!
Vũ Thanh phấn khích đáp
- Tử Khuynh, cậu đừng dại , mất tiền đó !
Nguyệt Kỳ khuyên
- Nếu tôi thắng , k đó tôi xung vào quỹ hỗ trợ của cậu !
- Nếu cậu thắng !
Nguyệt Kỳ đáp
Cả đám vừa bước lên cầu thang hành lang lớp mình , thấy học sinh lớp đứng bên ngoài hết
- Có chuyện gì mà lại không vào lớp đi !!??
Thanh Na nói với cô bạn cùng lớp
- Là ...trong lớp đó !
Vũ Thanh hớn hở chạy lên trước , s giây tụi nó thấy Vũ Thanh mặt đen như đít nồi chăm chăm đứng đơ người, tụi nó bất ngờ
- P..Phương Sinh.. Phương Sinh còn ở trong lớp, lại còn ..đúng tư thế bắt tay nữa !
Thanh Na thốt lên , Mã Phi lẫn Nguyệt Kỳ cũng bất ngờ theo
- Chuyện này ...
- Mọi người , cô ta có chơi ăn gian không ???
Thanh Na túm người hỏi
- Không ,từ lúc người rời đi đến giờ Phương Sinh không hề lay người !
- Đùa nhau à !
Thanh Na nói , Tử Khuynh đi thong dong vào lớp đứng trước mặt Phương Sinh
- Cậu quả nhiên không làm tôi thất vọng ! Hảo hán không bằng ngay thẳng!
Tử Khuynh bắt tay Phương Sinh, lúc này Phương Sinh mới rung người , bước loạng choạng vì đứng quá lâu
- Tốt quá !
- Tôi không muốn tay cô để mỏi thêm nữa thôi !
Tử Khuynh đáp lạnh teo
- Chúng ta giảng hòa rồi , t...tôi ..cậu có muốn làm bạn với tôi không ?
- Hả ?
Nguyệt Kỳ thốt lên
- Làm bạn ? Cậu ...không muốn sao ??
- Được thôi , bạn bè thì được ! Có thêm bạn cũng không sao ? Chỉ là ..đừng mặc kiểu như vậy xuất hiện trước mặt tôi nữa là được !
Phương Sinh cúi đầu nhìn bản thân mình một lượt ,nhận ra cổ áo thì banh mất nút , đồi núi có thể lộ ra nếu cái áo sơ mi không dài ra , quần rách đầu gối đến mất nguyên miếng ,áo khoác ngoài y như của lũ hát bè ngoài chợ
- Đây là phong cách của tôi ? Tôi quen thế rồi ?
- Phong cách của cô thì tôi không phê phán ,nhưng mẹ tôi thì không thích ! Nếu có một ngày mẹ tôi bắt gặp cô mặc thế này xưng là bạn tôi , chắc mẹ tôi sẽ đóng cái biển cấm cô mãi mãi !
- Ra là vậy ?
Hóa ra ý Tử Khuynh là muốn cô thay đổi bản thân mình đi
- Tôi...tôi sẽ thay đổi !
- Tích cách cá tính thì tuyệt đấy ! Nhưng ăn mặc là bề ngoài đừng làm trò cười cho người khác !
Phương Sinh lần đầu tiên bị người ngoài nói đến độ này ,bố mẹ , thầy cô giáo nói cô cũng không thay đổi , bây giờ bản thân lại nghe một người ngoài cảm thấy ...nó lạ.