Ed: Mỹ Yến
Nửa đêm gần mười hai giờ, chuyến bay của mấy người Bạc Kha Nhiễm mới đáp xuống sân bay Ninh Hạ.
Nguyễn Lệ tự mình tới đón các cô.
"Bây giờ về nhà luôn hay sao?" Nguyễn Lệ hỏi Bạc Kha Nhiễm.
Bạc Kha Nhiễm nghĩ nghĩ lắc đầu: "Không, đi đến cao trung Chính Đức."
Nguyễn Lệ đương nhiên biết vì sao Bạc Kha Nhiễm lại muốn đến trường cao trung Chính Đức, cô đi đến đó, đơn giản là vì Thẩm Dữ cũng đang ở đó, bằng không thì đến đó làm gì chứ.
Thấy được trong mắt cô là sự vui vẻ và chờ mong, Nguyễn Lệ không khỏi bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
"Chị nói này Kha Nhiễm, em không thể rụt rè được một chút sao?"
Bạc Kha Nhiễm không thèm quan tâm nhìn vào chị: "Rụt rè, rụt rè là cái gì, có thể biến thành cơm để ăn sao?"
Nguyễn Lệ: "..."
"Nhanh lên đi, đưa em đi qua đó."
Nghe vậy, Bạc Kha Nhiễm cười càng thêm xán lạn.
"Vâng."
Nguyễn Lệ thả Bạc Kha Nhiễm xuống trước cổng trường: "Hoành Điếm nhiều người qua lại như vậy, em xác định cứ để như vậy mà đi vào?"
Bạc Kha Nhiễm kì quái cho chị một cái ánh nhìn: "Lệ tỷ, chị đây là đang lo lắng cho em sao?"
Nguyễn Lệ trừng cô: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Bạc Kha Nhiễm: "Không phải chị vẫn luôn mong rằng em sẽ được lên trang nhất sao?"
Nguyễn Lệ nghẹn một hơi trong cuống họng, ánh mắt trở nên ghét bỏ.
"Biến, biến, biến, thật không muốn nhìn em chút nào!"
"A Miên, đem hành lý của em ấy ném xuống."
Bạc Kha Nhiễm nở nụ cười, cô làm trò trước mặt Nguyễn Lệ, đem bản thân bọc lại kín mít, chẳng khác nào một cái bánh chưng.
Nguyễn Lệ nói đem hành lý của cô ném xuống đất, nhưng những người thông minh đều có thể nhìn ra được, chị ấy làm gì có cái ý định đó?
A Miên lấy vali của cô từ trong cốp xe ra đẩy đến trước mặt Bạc Kha Nhiễm.
"Kha Nhiễm tỷ, hành lý của chị."
"Cảm ơn A Miên." Tâm tình của Bạc Kha Nhiễm tốt liền cùng A Miên nói một tiếng cảm ơn.
Cô vẫy tay chào mọi người, sau đó mới kéo vali một đường đi thẳng đến cổng trường học.
Mấy người Nguyễn Lệ nhìn cô đi khuất, sau đó mới lái xe rời đi.
Hiện tại đang là thời điểm nghỉ hè, cho nên trong trường học không có bóng dáng của học sinh, chỉ có nhân viên công tác cùng diễn viên.
Dù vậy trong trường học vẫn ầm ĩ như cũ, để ý có thể thấy được ánh sáng của đèn điện, đâu đó vang vọng lại tiếng nói của con người.
Mọi người xung quanh đều bận rộn với công việc của chính mình, cho nên cũng không có ai chú ý tới Bạc Kha Nhiễm đang bọc kín mít đi bên cạnh.
Một đường đi thẳng, đột nhiên va phải một người, hai người cùng nhau kêu nhỏ một tiếng.
Cho nên, sau khi nghe tiếng kêu Bạc Kha Nhiễm không cần ngước nhìn cũng đã biết, mình va phải một cô gái, thời điểm cô ngẩng đầu lên, quả nhiên là một cô gái.
Cô gái này không cao lắm, so với cô còn thấp hơn vài xen-ti-mét, nhưng lại vô cùng gầy, thoạt nhìn nho nhỏ một con.
Trên người cô gái mặc một bộ đồ thể thao, mái tóc dài buộc cao thành đuôi ngựa, dung mạo thanh tú, vừa nhìn thấy liền mang lại cảm giác dễ chịu thoải mái cho người đối diện.
Con ngươi Bạc Kha Nhiễm lóe lên, rất không khéo, cô biết cô gái này.
Khương Trinh.
Nữ chính .
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Khương Trinh trong lúc đi đường luôn cúi đầu suy nghĩ nội dung kịch bản, nhất thời không chú ý đến phía trước, cho nên va phải một người.
Chờ đến lúc cô kịp phản ứng, liền chạy nhanh đến xin lỗi người bị mình va phải.
Ánh mắt Bạc Kha Nhiễm rơi trên cuốn kịch bản, cô cúi người nhặt kịch bản lên, sau đó đưa cho Khương Trinh.
"Việc này cũng là một phần do tôi, không cần xin lỗi."
Thời điểm cô cúi người lấy kịch bản lên, Khương Trinh thấy được chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô.
Đơn giản, không có trang trí thêm bất cứ cái gì, nhưng lại hết sức tinh xảo.
Cô gái đứng trước mặt kéo theo hành lý, cả người che kín mít, cũng chỉ để lộ ra đôi mắt.
Nhưng chỉ cần nhìn và đôi mắt này, Khương Trinh có thể khẳng định, cô gái này chắc chắn là một người rất xinh đẹp.
Không có nguyên nhân nào hết, chỉ là trực giác cảm nhận như vậy.
Bạc Kha Nhiễm nhìn bộ dáng thất thần của cô, cười nói: "Cố gắng lên, tôi đi trước."
Khương Trinh vội vàng gật đầu rồi đi.
Khương Trinh nhìn vào bóng dáng thướt tha ấy, không biết vì cái gì, cho dù không nhìn thấy được khuôn mặt của người kia, cô cảm nhận được rằng mình rất thích cô ấy.
Chỉ là, một cô gái xinh đẹp như chị ấy, sớm đã là hoa có chủ.
Nghĩ như vậy, cô gõ đầu mình một cái, rồi nhẹ nhàng bật cười.
"Khương Trinh."
Đang cười, cô bỗng nhiên nghe được có người gọi tên mình.
Thanh âm trầm thấp, cực kì dễ nghe.
Khương Trinh ngẩng đầu, quả nhiên cô nhìn thấy được thân ảnh cao lớn của một nam sinh đang đứng trước mặt mình.
Trên người anh cũng mặt bộ đồng phục học sinh, cô gập lại cuốn kịch bản, đi qua bên cạnh anh.
"Kỷ Trạm."
Bạc Kha Nhiễm nhìn Thẩm Dữ ở đằng xa.
Anh đứng bên tổ đạo diễn, bởi vì anh có dáng người rất cao, cho nên cô chỉ cần liếc mắt một cái là thấy được anh.
Dáng người cao ngất thẳng tắp, ánh sáng của bóng đèn chiếu vào trên người anh, mang lại cảm giác anh tuấn ngời ngời.
Cô nhìn thấy trên người anh đang mặc bộ âu phục màu đen, không khỏi lắc đầu cười khẽ, thới điểm anh làm việc luôn thích mặc những bộ quần áo tối màu.
Nguyên nhân có lẽ là do thần giao cách cảm, trong lúc Bạc Kha Nhiễm nhìn anh, Thẩm Dữ vẫn luôn nghiêng đầu nói chuyện cùng những người khác vừa lúc ngẩng đầu lên.
Anh liếc nhìn một cái liền thấy được bóng dáng Bạc Kha Nhiễm ở xa xa.
Chẳng sợ cô bọc bản thân đến không một kẽ hở, nhưng chỉ cần anh nhìn vào liền nhận định rằng người đó chính là cô.
Bạc Kha Nhiễm nhìn vào khuôn mặt vốn lãnh đạm, trong phút chốc bỗng trở nên nhu hòa hẳn đi, khóe miệng hơi cong lên, ánh sáng tụ lại trong đáy mắt, phảng phất như có hàng ngàn ngôi sao đang lóe lên.
Giờ phút này, Bạc Kha Nhiễm đã biết được.
Anh đã nhận ra cô.
Sau đó chỉ chỉ cách đó không xa, ý bảo rằng cô ở bên đó chờ anh.
Cơ hồ không thấy được cái gật đầu của Thẩm Dữ, sau đóm anh xoay người lại tiếp tục công việc còn đang dở dang với mấy người Dương Cánh.
Bởi vì lực chú ý của mọi người đều đặt trên kịch bản, cho nên không có ai phát hiện ra vẻ thất thần trên gương mặt Thẩm Dữ.
Bởi vì trong lòng luôn là hình bóng của Bạc Kha Nhiễm, cho nên tốc độ thảo luận kịch bản nhanh hơn thường ngày, rất nhanh đã kết thúc vấn đề.
Anh cất kịch bản vào trong ngăn kéo, sau đó nói với mọi người.
"Buổi tối hôm nay làm việc đến đây thôi, ngày mai lại tiếp tục."
Lời này anh vừa nói ra, mấy người đứng đó đều chết đứng đương trường, ngây ngẩn cả người.
Bọn họ cả đêm làm tốt công tác chuẩn bị, anh cư nhiên nói kết thúc là kết thúc?
Mấy người bọn họ không khỏi hoài nghi, bản thân có phải là bị ảo giác rồi hay không.
"Gần đây mọi người đều rất vất vả, tạm thời thả lỏng một chút, lão Dương, chú đi thông báo cho mọi người kết thúc công việc đi." Thẩm Dữ vỗ vỗ bả vai Dương Cánh.
Sau khi Thẩm Dữ rời đi, bọn họ vẫn còn chưa tỉnh táo lại.
Này..
Không phải hôm nay Thẩm Dữ bị trúng tà đó chứ?
Bạc Kha Nhiễm ngồi ở chỗ bậc thang của sân thể dục, ngồi ở vị trí này có thể nhìn thấy toàn bộ sân thể dục.
Đây là trường học cũ của bọn họ.
Thẩm Dữ lựa chọn nơi này để quay phim là vì đây là nơi ba người học, ba người bọn họ cũng từ nơi này mà đi ra.
Nhìn sân thể dục này, Bạc Kha Nhiễm khó tránh khỏi nhớ lại những kỉ niệm trước kia.
Lúc đó thật sự rất vui vẻ, vô ưu vô lo.
Đang nghĩ ngợi, Bạc Kha Nhiễm bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân từ xa truyền đến.
Cô theo bản năng quay đầu lại, vừa nhìn liền không dời được tầm mắt, bởi vì người đang đến là Thẩm Dữ.
Thân hình đĩnh bạt của anh từ trong bóng tối bước đến.
Bạc Kha Nhiễm lập tức đứng dậy, đầu tiên là cô đưa mắt nhìn khắp nơi, phát hiện xung quanh không một bóng người, lúc này cô mới chạy thật nhanh về phía anh, thậm chí hành lí cũng bị cô bỏ qua một bên.
Thẩm Dữ nhìn cô chạy như bay đến chỗ mình, trong nháy mắt đó, cả lồng ngực như được hòa tan vậy, anh mỉm cười giang hai cánh tay nghênh đón cô.
Thời điểm còn cách Thẩm Dữ vài bước chân, Bạc Kha Nhiễm đột nhiên dùng sức bật người, trực tiếp nhảy vào lòng Thẩm Dữ, hai chân kệp thật chặt eo của anh, cánh tay vòng qua cổ anh.
Thẩm Dữ cũng vôi vàng ôm cô thật chặt, để thiên hạ trong lòng mình không bị ngã xuống đất.
Thẩm Dữ gắt gao ôm chặt lấy cô, lúc được ôm cô vào lòng, kìm lòng không đậu mà xoay mấy vòng.
Khi dừng lại Bạc Kha Nhiễm dùng hai tay bưng lấy mặt anh, khẩu trang còn chưa kịp lấy xuống đã hôn liền vài cái vào môi anh.
"Hôm nay sao lại nhiệt tình như vậy?" Thẩm Dữ dùng trán mình chạm vào trán của cô, trong mắt tràn đầy ý cười.
"Bởi vì rất nhớ anh."
Bạc Kha Nhiễm không chút nào che dấu nỗi nhớ của mình dành cho anh, nhìn thẳng vào mắt anh mà nói.
Mặt dù cô đang mang khẩu trang, nhưng từ đôi mắt cong lên của cô, Thẩm Dữ liền biết cô đang cười.
Thẩm Dữ nhìn cô không nói gì, chỉ là ánh mắt dần dần trở nên sâu, anh một tay ôm eo cô, đột nhiên không tiếng động tháo khẩu trang trên mặt cô xuống, giây tiếp theo liền chế trụ cái ót của cô, trực tiếp hôn lên đôi môi.
Bạc Kha Nhiễm dường như đã đoán được hành động của anh, cô cười cười nghênh đón.
Thẩm Dữ không chút do dự ngậm lấy môi cô, đầu lướt ướt át thâm nhập vào trong khoang miệng của cô, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại, không kiêng nể gì mà cướp lấy sự ngọt ngào ấy.
Chương
Ed: Mỹ Yến
Nửa đêm gần mười hai giờ, chuyến bay của mấy người Bạc Kha Nhiễm mới đáp xuống sân bay Ninh Hạ.
Nguyễn Lệ tự mình tới đón các cô.
"Bây giờ về nhà luôn hay sao?" Nguyễn Lệ hỏi Bạc Kha Nhiễm.
Bạc Kha Nhiễm nghĩ nghĩ lắc đầu: "Không, đi đến cao trung Chính Đức."
Nguyễn Lệ đương nhiên biết vì sao Bạc Kha Nhiễm lại muốn đến trường cao trung Chính Đức, cô đi đến đó, đơn giản là vì Thẩm Dữ cũng đang ở đó, bằng không thì đến đó làm gì chứ.
Thấy được trong mắt cô là sự vui vẻ và chờ mong, Nguyễn Lệ không khỏi bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
"Chị nói này Kha Nhiễm, em không thể rụt rè được một chút sao?"
Bạc Kha Nhiễm không thèm quan tâm nhìn vào chị: "Rụt rè, rụt rè là cái gì, có thể biến thành cơm để ăn sao?"
Nguyễn Lệ: "..."
"Nhanh lên đi, đưa em đi qua đó."
Nghe vậy, Bạc Kha Nhiễm cười càng thêm xán lạn.
"Vâng."
Nguyễn Lệ thả Bạc Kha Nhiễm xuống trước cổng trường: "Hoành Điếm nhiều người qua lại như vậy, em xác định cứ để như vậy mà đi vào?"
Bạc Kha Nhiễm kì quái cho chị một cái ánh nhìn: "Lệ tỷ, chị đây là đang lo lắng cho em sao?"
Nguyễn Lệ trừng cô: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Bạc Kha Nhiễm: "Không phải chị vẫn luôn muốn rằng em được len trang nhất sao?"
Nguyễn Lệ nghẹn một hơi trong cuống họng, ánh mắt trở nên ghét bỏ.
"Biến, biến, biến, thật không muốn nhìn em chút nào!"
"A Miên, đem hành lý của em ấy ném xuống."
Bạc Kha Nhiễm nở nụ cười, cô làm trò trước mặt Nguyễn Lệ, đem bản thân bọc lại kín mít, chẳng khác nào một cái bánh chưng.
Nguyễn Lệ nói đem hành lý của cô ném xuống đất, nhưng những người thông minh đều có thể nhìn ra được, chị ấy làm gì có cái ý định đó?
A Miên lấy vali của cô từ trong cốp xe ra đẩy đến trước mặt Bạc Kha Nhiễm.
"Kha Nhiễm tỷ, hành lý của chị."
"Cảm ơn A Miên." Tâm tình của Bạc Kha Nhiễm tốt liền cùng A Miên nói một tiếng cảm ơn.
Cô vẫy tay chào mọi người, sáu đó mới kéo vali thẳng hướng một đường đến cổng trường học.
Mấy người Nguyễn Lệ nhìn cô đi khuất, sau đó mới lái xe rời đi.
Hiện tại đang là thời điểm nghỉ hè, cho nên trong trường học không có bóng dáng của học sinh, chỉ có nhân viên công tác cùng diễn viên.
Dù vậy trong trường học vẫn ầm ĩ như cũ, để ý có thể thấy được ánh sáng của đèn điện, đâu đó vang vọng lại tiếng nói của con người.
Mọi người xung quanh đều bận rộn với công việc của chính mình, cho nên cũng không có ai chú ý tới Bạc Kha Nhiễm đang bọc kín mít đi bên cạnh.
Một đường đi thẳng, đột nhiên va phải một người, hai người cùng nhau kêu nhỏ một tiếng.
Cho nên, sau khi nghe tiếng kêu Bạc Kha Nhiễm không cần ngước nhìn cũng đã biết, mình va phải một cô gái, thời điểm cô ngẩng đầu lên, quả nhiên là một cô gái.
Cô gái này không cao lắm, so với cô còn thấp hơn vài xen-ti-mét, nhưng lại vô cùng gầy, thoạt nhìn nho nhỏ một con.
Trên người cô gái mặc một bộ đồ thể thao, mái tóc dài buộc cao thành đuôi ngựa, dung mạo thanh tú, vừa nhìn thấy liền mang lại cảm giác dễ chịu thoải mái cho người đối diện.
Con ngươi Bạc Kha Nhiễm lóe lên, rất không khéo, cô biết cô gái này.
Khương Trinh.
Nữ chính .
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Khương Trinh trong lúc đi đường luôn cúi đầu suy nghĩ nội dung kịch bản, nhất thời không chú ý đến phía trước, cho nên va phải một người.
Chờ đến lúc cô kịp phản ứng, liền chạy nhanh đến xin lỗi người bị mình va phải.
Ánh mắt Bạc Kha Nhiễm rơi trên cuốn kịch bản, cô cúi người nhặt kịch bản lên, sau đó đưa cho Khương Trinh.
"Việc này cũng là một phần do tôi, không cần xin lỗi."
Thời điểm cô cúi người lấy kịch bản lên, Khương Trinh thấy được chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô.
Đơn giản, không có trang trí thêm bất cứ cái gì, nhưng lại hết sức tinh xảo.
Cô gái đứng trước mặt kéo theo hành lý, cả người che kín mít, cũng chỉ để lộ ra đôi mắt.
Nhưng chỉ cần nhìn và đôi mắt này, Khương Trinh có thể khẳng định, cô gái này chắc chắn là một người rất xinh đẹp.
Không có nguyên nhân nào hết, chỉ là trực giác cảm nhận như vậy.
Bạc Kha Nhiễm nhìn bộ dáng thất thần của cô, cười nói: "Cố gắng lên, tôi đi trước."
Khương Trinh vội vàng gật đầu rồi đi.
Khương Trinh nhìn vào bóng dáng thướt tha ấy, không biết vì cái gì, cho dù không nhìn thấy được khuôn mặt của người kia, cô cảm nhận được rằng mình rất thích cô ấy.
Chỉ là, một cô gái xinh đẹp như chị ấy, sớm đã là hoa có chủ.
Nghĩ như vậy, cô gõ đầu mình một cái, rồi nhẹ nhàng bật cười.
"Khương Trinh."
Đang cười, cô bỗng nhiên nghe được có người gọi tên mình.
Thanh âm trầm thấp, cực kì dễ nghe.
Khương Trinh ngẩng đầu, quả nhiên cô nhìn thấy được thân ảnh cao lớn của một nam sinh đang đứng trước mặt mình.
Trên người anh cũng mặt bộ đồng phục học sinh, cô gập lại cuốn kịch bản, đi qua bên cạnh anh.
"Kỷ Trạm."
Bạc Kha Nhiễm nhìn Thẩm Dữ ở đằng xa.
Anh đứng bên tổ đạo diễn, bởi vì anh có dáng người rất cao, cho nên cô chỉ cần liếc mắt một cái là thấy được anh.
Dáng người cao ngất thẳng tắp, ánh sáng của bóng đèn chiếu vào trên người anh, mang lại cảm giác anh tuấn ngời ngời.
Cô nhìn thấy trên người anh đang mặc bộ âu phục màu đen, không khỏi lắc đầu cười khẽ, thới điểm anh làm việc luôn thích mặc những bộ quần áo tối màu.
Nguyên nhân có lẽ là do thần giao cách cảm, trong lúc Bạc Kha Nhiễm nhìn anh, Thẩm Dữ vẫn luôn nghiêng đầu nói chuyện cùng những người khác vừa lúc ngẩng đầu lên.
Anh liếc nhìn một cái liền thấy được bóng dáng Bạc Kha Nhiễm ở xa xa.
Chẳng sợ cô bọc bản thân đến không một kẽ hở, nhưng chỉ cần anh nhìn vào liền nhận định rằng người đó chính là cô.
Bạc Kha Nhiễm nhìn vào khuôn mặt vốn lãnh đạm, trong phút chốc bỗng trở nên nhu hòa hẳn đi, khóe miệng hơi cong lên, ánh sáng tụ lại trong đáy mắt, phảng phất như có hàng ngàn ngôi sao đang lóe lên.
Giờ phút này, Bạc Kha Nhiễm đã biết được.
Anh đã nhận ra cô.
Sau đó chỉ chỉ cách đó không xa, ý bảo rằng cô ở bên đó chờ anh.
Cơ hồ không thấy được cái gật đầu của Thẩm Dữ, sau đóm anh xoay người lại tiếp tục công việc còn đang dở dang với mấy người Dương Cánh.
Bởi vì lực chú ý của mọi người đều đặt trên kịch bản, cho nên không có ai phát hiện ra vẻ thất thần trên gương mặt Thẩm Dữ.
Bởi vì trong lòng luôn là hình bóng của Bạc Kha Nhiễm, cho nên tốc độ thảo luận kịch bản nhanh hơn thường ngày, rất nhanh đã kết thúc vấn đề.
Anh cất kịch bản vào trong ngăn kéo, sau đó nói với mọi người.
"Buổi tối hôm nay làm việc đến đây thôi, ngày mai lại tiếp tục."
Lời này anh vừa nói ra, mấy người đứng đó đều chết đứng đương trường, ngây ngẩn cả người.
Bọn họ cả đêm làm tốt công tác chuẩn bị, anh cư nhiên nói kết thúc là kết thúc?
Mấy người bọn họ không khỏi hoài nghi, bản thân có phải là bị ảo giác rồi hay không.
"Gần đây mọi người đều rất vất vả, tạm thời thả lỏng một chút, lão Dương, chú đi thông báo cho mọi người kết thúc công việc đi." Thẩm Dữ vỗ vỗ bả vai Dương Cánh.
Sau khi Thẩm Dữ rời đi, bọn họ vẫn còn chưa tỉnh táo lại.
Này..
Không phải hôm nay Thẩm Dữ bị trúng tà đó chứ?
Bạc Kha Nhiễm ngồi ở chỗ bậc thang của sân thể dục, ngồi ở vị trí này có thể nhìn thấy toàn bộ sân thể dục.
Đây là trường học cũ của bọn họ.
Thẩm Dữ lựa chọn nơi này để quay phim là vì đây là nơi ba người học, ba người bọn họ cũng từ nơi này mà đi ra.
Nhìn sân thể dục này, Bạc Kha Nhiễm khó tránh khỏi nhớ lại những kỉ niệm trước kia.
Lúc đó thật sự rất vui vẻ, vô ưu vô lo.
Đang nghĩ ngợi, Bạc Kha Nhiễm bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân từ xa truyền đến.
Cô theo bản năng quay đầu lại, vừa nhìn liền không dời được tầm mắt, bởi vì người đang đến là Thẩm Dữ.
Thân hình đĩnh bạt của anh từ trong bóng tối bước đến.
Bạc Kha Nhiễm lập tức đứng dậy, đầu tiên là cô đưa mắt nhìn khắp nơi, phát hiện xung quanh không một bóng người, lúc này cô mới chạy thật nhanh về phía anh, thậm chí hành lí cũng bị cô bỏ qua một bên.
Thẩm Dữ nhìn cô chạy như bay đến chỗ mình, trong nháy mắt đó, cả lồng ngực như được hòa tan vậy, anh mỉm cười giang hai cánh tay nghênh đón cô.
Thời điểm còn cách Thẩm Dữ vài bước chân, Bạc Kha Nhiễm đột nhiên dùng sức bật người, trực tiếp nhảy vào lòng Thẩm Dữ, hai chân kệp thật chặt eo của anh, cánh tay vòng qua cổ anh.
Thẩm Dữ cũng vôi vàng ôm cô thật chặt, để thiên hạ trong lòng mình không bị ngã xuống đất.
Thẩm Dữ gắt gao ôm chặt lấy cô, lúc được ôm cô vào lòng, kìm lòng không đậu mà xoay mấy vòng.
Khi dừng lại Bạc Kha Nhiễm dùng hai tay bưng lấy mặt anh, khẩu trang còn chưa kịp lấy xuống đã hôn liền vài cái vào môi anh.
"Hôm nay sao lại nhiệt tình như vậy?" Thẩm Dữ dùng trán mình chạm vào trán của cô, trong mắt tràn đầy ý cười.
"Bởi vì rất nhớ anh."
Bạc Kha Nhiễm không chút nào che dấu nỗi nhớ của mình dành cho anh, nhìn thẳng vào mắt anh mà nói.
Mặt dù cô đang mang khẩu trang, nhưng từ đôi mắt cong lên của cô, Thẩm Dữ liền biết cô đang cười.
Thẩm Dữ nhìn cô không nói gì, chỉ là ánh mắt dần dần trở nên sâu, anh một tay ôm eo cô, đột nhiên không tiếng động tháo khẩu trang trên mặt cô xuống, giây tiếp theo liền chế trụ cái ót của cô, trực tiếp hôn lên đôi môi.
Bạc Kha Nhiễm dường như đã đoán được hành động của anh, cô cười cười nghênh đón.
Thẩm Dữ không chút do dự ngậm lấy môi cô, đầu lướt ướt át thâm nhập vào trong khoang miệng của cô, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại, không kiêng nể gì mà cướp lấy sự ngọt ngào ấy.