Cố Duy Nhất cảm giác mình bị đùa giỡn vô cùng triệt để, trước sau xâu chuỗi sự việc từ lần đầu tiên cô đã mắc bẫy của Ngôn Mộc, còn ngu ngốc giúp anh tự lừa mình, nghĩ tới những thứ này, Cố Duy Nhất thở dài một hơi, chỉ số thông minh của bản thân quá thấp. Nhưng ngược lại, kết quả cũng rất tốt, đây là mục đích đầu tiên của cô mà, nghĩ vậy, Cố Duy Nhất cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cố Duy Nhất nhanh chóng rời giường, vội vã tắm rửa sạch sẽ một phen sau đó cầm túi xách định đi, trong nháy mắt kéo cô lại, "Em đi đâu?"
Cố Duy Nhất liếc anh một cái, vuốt tay anh sau đó đập vào mũi anh một cái, lẩm bẩm một tiếng rồi mở cửa bỏ chạy, cô vừa nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã bị muộn giờ rồi.
Ngôn Mộc đứng tại chỗ, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Hôm nay là ngày đầu Hề Tuyết đến đoàn làm phim, lúc nghỉ ngơi, Hề Tuyết đến tìm Cố Duy Nhất, vẻ mặt rối rắm.
Cố Duy Nhất cho cô cốc nước, "Sao vậy, sắc mặt này là sao?"
Hề Tuyết bĩu môi, "Nicole."
Cố Duy Nhất nâng cằm lên suy nghĩ một chút, "Anh ta thích Nicole?"
"Tớ cũng không rõ nhưng thái độ với Nicole so với Hề Tuyết khá hơn rất nhiều." Vẻ mặt Hề Tuyết buồn bực.
"Nicole hay Hề Tuyết đều là cậu, không phải sao? Cậu còn buồn bực cái gì?" Cố Duy Nhất có chút hả hê.
Hề Tuyết trừng mắt nhìn cô, "Còn không phải chủ ý của cậu sao, để tớ lấy tên Nicole gửi đồ cho anh ấy, bây giờ thì tốt rồi, mọi chuyện càng phức tạp."
Cố Duy Nhất cười khoát tay, "Thật ra đây không phải chủ ý của tớ, là của sư huynh thân yêu của cậu, nhưng mà, nếu bàn về người hiểu rõ Tô Lương Tần nhất, không phải là Ngôn tiên sinh nhà tớ hay sao, hai người họ ở chung nhiều năm như vậy, anh Lương Tần có gì mà Ngôn tiên sinh không thể biết? Nếu là chủ ý của Ngôn tiên sinh, mặc kệ đúng hay sai, đều giúp được cậu theo đuổi Tô Lương Tần."
Hề Tuyết nghe vậy, nháy mắt suy nghĩ hồi lâu, cũng nghĩ không ra về sau, cuối cùng bình nứt không sợ vỡ, "Vậy tiếp theo là một khóc hai nháo ba thắt cổ?"
Cố Duy Nhất cũng suy nghĩ một chút, nghĩ không ra cũng bỏ qua, kể từ việc sáng hôm nay, cô nảy sinh nghi ngờ với IQ của mình, cho nên trực tiếp bỏ qua, "Tớ thấy cũng đúng, dù sao anh Ngôn cũng không thể bẫy cậu được phải không?"
Hề Tuyết suy nghĩ một chút, mặc dù sư huynh cô lạnh lùng nhưng đối với cô vẫn rất tốt, cho nên tất nhiên cô vẫn chọn tin tưởng Ngôn Mộc.
Trong phòng họp Thiên Thịnh, phòng kế hoạch đang báo cáo công việc, bị khuôn mặt của Ngôn Mộc dọa đến mức sợ run người, đưa mắt nhìn Vương trợ lý, anh ta khoát tay ý bảo tiếp tục.
Quản lý phòng kế hoạch kiên trì nói tiếp, hắn không biết mình sai ở đâu mà khiến cho Ngôn tổng tức giận như thế.
"Fck!" Tô Lương Tần ngồi cạnh Ngôn Mộc bỗng thét một tiếng kinh hãi rồi đứng dậy.
Quản lý phòng kế hoạch bị dọa sợ làm rơi văn kiện xuống đất.
Ngôn Mộc mắt lạnh nhìn sang, Tô Lương Tần vừa sợ vừa vội đem máy tính bảng trong tay đưa tới trước mặt Ngôn Mộc, "Cậu mau nhìn xem..."
Ngôn Mộc nhìn theo, trên mặt đột nhiên xuất hiện vẻ mặt phức tạp, giống như ẩn nhẫn cái gì đó.
"Làm sao bây giờ? Rốt cuộc phải làm gì?" Vẻ mặt Tô Lương Tần vội vàng.
Ngôn Mộc nhìn về trưởng các bộ phận. "Hôm nay dừng ở đây, tan họp đi."
Hai người quay về phòng làm việc của Ngôn Mộc, Tô Lương Tần đã gấp đến độ như kiến trên chảo nóng, "Phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ Nicole sẽ làm ra việc ngu ngốc đó?"
Ngôn Mộc nghiêng đầu tựa lưng quay về phía Tô Lương Tần, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, chỉ trong chốc lát quay lại, vẻ mặt nghiêm nghị, "Chuyện này không dễ, nhưng mà, cậu đã nói với Nicole cái gì, sao lại làm nó muốn đi tìm cái chết?"
"Tớ đâu có nói gì, cô ấy gửi cho tớ một bưu kiện bày tỏ, tớ với cô ấy hẹn ước trước đây, tất nhiên không thể cự tuyệt qua thư được, lập tức hẹn cô ấy ra gặp mặt nói rõ, cô ấy liền gửi cái này, nói tớ không đồng ý, cắt cổ tay tự sát." Tô Lương Tần đều muốn khóc, đây là hắn đã tạo nghiệp gì??
Ngôn Mộc chau mày, nghiêm trang phân tích, "Cái này thì không dễ, Nicole cho rằng cậu còn si tình chờ nó, cậu vừa rồi còn muốn gặp mặt nói rõ ràng, nó thông minh như vậy, tất nhiên hiểu ý tứ của cậu, đã đánh đòn phủ đầu rồi, bây giờ người cũng không biết ở đâu, khó ngăn cản được." Ngôn Mộc lắc đầu.
"Vậy làm sao bây giờ?" Tô Lương Tần rối rắm, "Cậu quen cô ấy, không thì cậu giúp tớ hẹn cô ấy đi, để tớ tự khuyên nhủ cô ấy."
"Không được, nó khẳng định biết tớ giúp cậu, vậy sẽ càng thêm kích thích nó làm chuyện dại dột, không bằng, trước hết cậu cứ đồng ý, sau đó lại hẹn gặp sau." Ngôn Mộc đề nghị.
"Không được." Tô Lương Tần không chút suy nghĩ cự tuyệt, "Cậu hiểu rõ tớ chỉ xem Nicole là em gái, làm vậy không phải là lừa gạt cô ấy sao?"
"Nhưng bây giờ chỉ có thể làm vậy, nếu cậu không gặp Nicole, nó xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ? Còn nữa, trước đây cậu đã gạt nó một lần, cái này là lời nói dối có thiện ý, đã qua một lần, cũng như lần này thôi."
Tô Lương Tần có chút dao động, "Thật sự phải làm vậy?"
"Nếu không cậu còn cách khác sao?" Ngôn Mộc hỏi ngược lại.
Tô Lương Tần xoa trán, cảm thấy vô cùng đau đầu.
"A..." Hề Tuyết đột nhiên kêu ra tiếng, Cố Duy Nhất bị dọa hết hồn, "Làm sao vậy?"
"Anh ấy đồng ý..." Tay Hề Tuyết cầm điện thoại như phát run, "Anh ấy lại đồng ý với Nicole..." Hề Tuyết vô cùng tức giận
"Còn hẹn gặp Nicole, nói rất nhớ cô ấy..." Hề Tuyết nghiến răng nghiến lợi.
Cố Duy Nhất gãi đầu, "Cậu cũng muốn cắt cổ tay rồi, anh ấy còn có thể không đồng ý sao?"
Hề Tuyết giận dữ trừng mắt nhìn cô, "Còn không phải cậu nói sao? Cậu còn nói có thể đạt được kết quả không thể tưởng tượng?"
Cố Duy Nhất gượng cười, "Đều là ý của sư huynh cậu, không có liên quan đến tớ..."
"...Hơn nữa, kết quả này cũng là không tưởng tượng được, không phải sao?" Cố Duy Nhất nhỏ giọng.
"Sư huynh đến cùng là có ý gì?" Hề Tuyết trừng mắt, hỏi trọng điểm.
Cố Duy Nhất suy nghĩ một chút, buông tay ra, "...Tớ cũng không biết."
Thời khắc này Hề Tuyết thực sự muốn đem Cố Duy Nhất treo ngược lên đánh cho một trận, bực bội đi tới đi lui, lông mày nhíu lại.
Một lát sau, đôi mắt tỏa sáng, lần này cô quay về lấy thân phận Hề Tuyết gặp anh là muốn anh yêu mình, nhưng hiện tại lại đối xử với cô lúc gần lúc xa, làm cô cảm thấy không rõ ràng, rõ ràng là cảm thấy anh yêu mình, nhưng lại có cảm giác xa lạ không thể nói ra, chẳng lẽ là vì ước định của anh với Nicole?
Lúc trước định ra điều đó, thật ra cô biết rõ anh không có tình cảm nam nữ gì với cô, cho nên bây giờ mới lấy thân phận Hề Tuyết đứng trước mặt anh, nghĩ kĩ lại, chẳng lẽ vì nguyên nhân này?
Chuông điện thoại gọi tới, Hề Tuyết nhận máy, "Sư huynh."
Cố Duy Nhất nghe thấy, theo bản năng im lặng nghe trộm.
"Thấy Tô Lương Tần?" Giọng nói Ngôn Mộc truyền tới.
Hề Tuyết suy nghĩ một chút, khóe miệng tươi cười, "Sư huynh sớm đã biết?" Cô hiểu nguyên nhân sư huynh nhất định không cho mình nói với Tô Lương Tần thân phận thực sự.
Ngôn Mộc nghĩ đến phản ứng của Tô Lương Tần, khóe miệng nhếch lên, "Một kẻ ngu ngốc vì ước định năm năm, mặc dù cảm động nhưng không có nghĩa là em dễ dàng tha thứ, cậu ta đối với em lúc gần lúc xa, phải không?" Ngôn Mộc nói từng bước.
Hề Tuyết nhíu mày, "Em biết rõ nên làm thế nào, cảm ơn sư huynh."
Ngôn Mộc tắt máy, tâm tình rất tốt, loại báo thù còn đổi được lấy cảm kích, đúng là vô cùng sảng khoái.
Nhưng nghĩ đến người nào đó, tâm tình tốt đẹp của Ngôn Mộc trong nháy mắt biến mất, đứng trước cửa sổ suy nghĩ hồi lâu, cầm lấy khóa xe ra ngoài.
Mới vừa mở cửa, một bóng người vọt vào, "Ngôn Mộc, Ngôn Mộc, Nicole hẹn tối nay gặp mặt, làm sao bây giờ?"
Ngôn Mộc lạnh lùng liếc hắn một cái, "Tô Lương Tần, cậu từng nói với Cố Duy Nhất cái gì, cậu còn nhớ không?"
Tô Lương Tần sững sờ ở tại chỗ, nói cái gì? Tại sao lại liên quan đến Cố Duy Nhất rồi?
"Cậu nói với cô ấy tớ bị lãnh cảm phải không?" Con người Ngôn Mộc híp lại, vẻ mặt nguy hiểm.
Khuôn mặt Tô Lương Tần bỗng chốc trắng bệch, lúng túng cười hai tiếng, "...Cậu không phải định lúc mấu chốt như này tính sổ với tớ đấy chứ?"
Ngôn Mộc nhíu mày, lộ ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, "Chúc mừng, cậu đoán đúng rồi." Nói xong vòng qua hắn tiếp tục ra ngoài.
"Đừng vậy mà, cậu cho tớ chủ ý, bây giờ lại không quan tâm, tớ phải làm sao bây giờ?"
Ngôn Mộc cũng không quay lại.
Tô Lương Tần sau lưng kêu rên thảm thiết, "Ngôn Mộc..." Hắn đã trêu ai ghẹo ai???
Cố Duy Nhất kết thúc công việc, xoa cánh tay mỏi rã rời ra khỏi studio, ven đường một người mặc một thân tây trang đen đứng tựa trên thân xe, vẻ anh tuấn trên mặt không ai có thể khinh thường.
Cố Duy Nhất liếc mắt cũng thấy Ngôn Mộc mang theo một cái túi đến, mặt không đổi sắc dẫn cô vào tiệm trang phục bên đường, Cố Duy Nhất bị anh kéo đi, đánh vào tay anh, "Em có thể tố cáo anh bắt cóc đấy."
Ngôn Mộc nghiêng đầu liếc cô một cái, buông tay ra, Cố Duy Nhất vừa được tự do đã bị người ôm vào lòng, nửa ôm nửa kéo vào tiệm trang phục.
"Mượn phòng thay đồ."
Có lẽ khí chất trên người anh quá mực cường ngạch hoặc là khuôn mặt khiến cho nhân viên bán hàng sợ hãi, dù sao, Ngôn Mộc cũng bị nhét vào phòng thay quần áo, nhân viên phục vụ không hề ngăn cản, trên mặt còn tươi cười, "Tiên sinh cứ việc dùng."
Đem túi trong tay đưa cho Cố Duy Nhất, giọng nói lạnh nhạt, "Cho em hai phút thay đồ." Nói xong, Ngôn Mộc đóng cửa cho cô thay đồ.
Cố Duy Nhất mở túi ra nhìn, một bộ váy dài màu lam nhạt, mép váy còn thêu đủ các loại hoa nhỏ, rất đẹp.
Mặc kệ anh muốn làm gì, bị nhét vào đây rồi, thay thì thay, chẳng lẽ muốn mời cô đi ăn một bữa sang trọng, nhận lỗi với cô?
Sự thực chứng minh, Cố Duy Nhất đoán không ra suy nghĩ của Ngôn tiên sinh, chờ tới khi bị Ngôn Mộc đưa tới nơi, miệng nhỏ của Cố Duy Nhất cũng có thể nhét được một quả trứng gà.