Editor: Vân Khinh
Ngón tay Phó Âm Sênh run rẩy, qua một hồi lâu, cô mới chậm rãi ngẩng đầu, đem di động đưa tới trước mặt.
Nhìn vào màn hình, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần không phải Mục Hoài, cô liền yên tâm.
Không đúng, làm sao lại là Tống Từ?
Phó Âm Sênh không có mở video, chờ sau khi cuộc gọi video tắt đi, lúc này mới gửi cho Tống Từ một cái Wechat.
[ Sênh Sênh Sênh Sênh: Có việc? ]
[ Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ: Cô lần trước hỏi tôi, có ảnh chụp trước kia của cô không, tôi đột nhiên tìm được một tấm, hình ảnh. Pjg]
[ Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ: Lại nói tiếp, cô trên ảnh này, mặc váy, tôi cảm thấy như thế nào rât quen mắt.]
Phó Âm Sênh thấy được ảnh chụp, ngón tay trắng nõn nắm chặt di động.
Trên ảnh chụp, cô mặc một cái váy đỏ dài bất quy tắc, trên mặt được trang điểm tinh xảo, cùng Tống Từ đứng chung một chỗ, mặt mày hơi cong, cướp đi tất cả hào quang của Tống Từ.
Cái váy này, chỉ lộ ra chính diện, nhưng Phó Âm Sênh lại nhớ rất rõ ràng.
Cô nhớ rõ ràng lần trước ở trong mơ, mơ thấy mình tự sát cũng mặt cái váy này.
Trong đầu Phó Âm Sênh tự nhiên có một dự cảm không tốt, chẳng lẽ cô..
Chính là, vì cái gì sẽ tự sát?
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, cư nhiên tâm lý của mình sẽ yếu ớt đến mức độ này, không có khả năng nha.
Tự sát là hành vi ngu xuẩn.
Đầu ngón tay Phó Âm Sênh run run, nghe thấy giọng nói Tống Từ bắt đầu oán giận bức ảnh này, cô cướp đi hào quang của Tống Từ, có vẻ cô ta giống như một người hầu hơn.
Phó Âm Sênh nhắm mắt lại, có thứ gì đó, từ trong lòng cô chợt lóe qua.
Qua một hồi lâu, cô mới lấy lại tinh thần, đầu ngón tay chạm nhẹ màn hình, gửi cho Tống Từ một cái tin nhắn.
[ Sênh Sênh Sênh Sênh: Có rảnh tới thành Bắc Giang điện ảnh mời cô một bữa tiệc lớn.]
[ Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ: Vậy được, bổn tiểu thư cho cô một chút mặt mũi.]
Nội tâm Tống Từ suy diễn mười phần: Phó Âm Sênh mời cô ta đi làm đẹp, lại đưa cô ta lễ vật quý trọng, còn giúp cô ta nhận đại diện bìa tạp chí, bây giờ lại mời đi ăn cơm.
Tê.. Cô ta thật ra muốn nhìn một chút, Phó Âm Sênh có phải thật sự yêu cô ta hay không, muốn theo đuổi cô ta. (ed: Em này sức tưởng tượng hơi bị phong phú, bà Sênh bả lừa bà đó, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền)
Nếu là thật sự.. Tống Từ nhấp đôi môi đỏ thẫm, ừ, cô ta cần thiết phải chặt đứt suy nghĩ này của Phó Âm Sênh mới được!
Cô Tống Từ, chính là thẳng nữ, chỉ thích nam nhân.
Không có nam nhân không sống nổi.
Trong lúc Phó Âm Sênh phát ngốc vì bức ảnh Tống Từ gửi tới, Từ Nghiên đã mở cửa phòng bước vào.
"Sênh Sênh tỷ, em có mua bữa tối cho chị này."
"Ủa, như thế nào lại không có ai?"
Từ Nghiên không nghe thấy tiếng trả lời của Phó Âm Sênh, biệt thự rất lớn, cô nhóc nhìn quanh bốn phía, lại cảm thán một tiếng, mẹ chồng Sênh Sênh tỷ ra tay thật hào phóng.
"Sênh Sênh tỷ?"
Tìm một hồi lâu, Từ Nghiên mở cửa phòng ngủ lầu hai, thấy Phó Âm Sênh ngồi trên thảm, đang cúi đầu nhìn cái gì.
Cô nhóc theo bản năng đi qua xem: "Sênh Sênh tỷ, chị trong bức ảnh này thật đẹp."
Phó Âm Sênh bị tiếng nói của Từ Nghiên làm cho giật mình, bỗng dưng ngước mắt nhìn lên: "Nghiên Nghiên, làm chị sợ muốn chết."
Trên khuôn mặt nhỏ mang theo vẻ khiếp sợ, một tay ôm ngực, bộ dáng bị chấn kinh quá độ.
Từ Nghiên vẻ mặt vô tội nhìn cô: "Sênh Sênh tỷ chị quá tập trung."
Sau đó chỉ vào bức ảnh trên di động: "Chị mặc cái váy này, thật sự siêu cấp đẹp."
Bạn cần ủng hộ tác giả xu để đọc nội dung