Nụ hôn vừa kết thúc, Mạnh Đình qua đầu đối diện với ánh mắt Đại Hoàng và Mao Cầu, mắt cậu trợn tròn chút, cậu nhẹ nhàng gõ gõ đầu Đại Hoàng giáo dục, "Sau này tao và Yến Tuy hôn hôn, chúng mày phải quay đầu đi, biết không?"
Đại Hoàng không trả lời, ngược lại Mao Cầu "meow" một tiếng, sau đó nhảy đến trên đùi Mạnh Đình, Mạnh Đình ôm lấy nó, hôn hôn lông tơ trên đỉnh đầu nó, "Vẫn là Mao Cầu ngoan."
Cậu xoa Mao Cầu, lại nhìn về phía Yến Tuy, "Xem, Mao Cầu nhà chúng ta thay đổi xinh đẹp."
Thời gian Mao Cầu đến Yến gia đã hơn tháng, vết thương trên người căn bản toàn bộ tốt, lông từng bị cạo, cũng một lần nữa dài ra, phủ lên mấy vết sẹo xấu xí kia, Mạnh Đình lại chiếu cố nó rất tốt, lông tơ trắng mới dài ra trơn mượt, đúng là thay đổi đến xinh đẹp.
So với trước kia, nó cũng hoạt bát và năng động hơn chút, cái tên Mao Cầu này cũng càng ngày càng thích hợp.
Yến Tuy lại kéo Mạnh Đình qua, hôn hôn trán cậu, nói nhỏ, "Xinh đẹp."
Mèo nhỏ xinh đẹp, chủ nhân của nó càng xinh đẹp, gông xiềng trong lòng Mạnh Đình dần dần mất đi, càng thêm sinh động, càng thêm xinh đẹp.
Mạnh Đình nhẹ nhàng gật đầu, ôm Mao Cầu dựa vào trong ngực Yến Tuy, cậu vừa vuốt lông cho Mao Cầu, vừa hỏi Yến Tuy, "Kỳ thực em đã khỏe rồi, lúc nào em có thể tới trường?"
Yến Tuy hơi hơi do dự mới trả lời vấn đề này, "Hai ngày nữa."
Mạnh Đình ở bên cạnh anh một chút vấn đề cũng không có, nhưng Yến Tuy vẫn là lo lắng cậu đột nhiên đối mặt hoàn cảnh lạ lẫm sẽ có khó chịu.
Mạnh Đình kỳ thực cũng không phải là đặc biệt muốn tới trường, nghe Yến Tuy nói như vậy, cậu lập tức gật gật đầu, "Vâng,"
Yến Tuy rũ mắt nhìn Mạnh Đình, trong lòng đột nhiên nhiều hơn chút lo lắng, không phải lo lắng đối với thân thể và tâm lý của cậu, mà lo lắng có người sẽ coi trọng Mạnh Đình, nghĩ như vậy, anh lại thêm một câu, "Em tới trường liền hảo hảo đọc sách."
Mạnh Đình đồng ý gật gật đầu, "Vâng, em muốn thi đại học, còn muốn kiếm tiền, rất nhiều rất nhiều tiền."
Chân mày Yến Tuy khẽ gạt gạt, đối với đáp án này rất thỏa mãn, anh khẽ nghiêng người, lại hôn hôn môi Mạnh Đình, nhẹ nhàng nói, "Ngoan."
Mạnh Đình không trả lời, cậu nhẹ nhàng túm cổ áo Yến Tuy, cằm khẽ giương lên, hai người lại cứ như vậy tiếp tục hôn môi.
Tay Mạnh Đình buông Mao Cầu ra, xoa tóc Yến Tuy, nhẹ nhàng gãi gãi, lại nhẹ nhàng nhu nhu.
Yến Tuy thoáng đứng thẳng người, một tay phất Mao Cầu trên bụng Mạnh Đình ra, sau đó bế cậu lên, trực tiếp đi lên lầu. Về phần Mao Cầu cùng Đại Hoàng, bọn nó đã biết đường tới ổ của mình, cũng không cần người dẫn.
Mạnh Đình mấp máy môi, tựa vào đầu vai Yến Tuy, cười nhàn nhạt, cực kỳ mê người.
Yến Tuy khẽ quét mắt nhìn cậu một cái, cước bộ lại nhanh thêm hai phần.
Mạnh Đình tựa hồ cũng phát giác cước bộ Yến Tuy tăng nhanh là vì cái gì, cậu thu hồi ý cười, mấp máy môi, ở bên tai Yến Tuy nói nhỏ, "Đừng vội, chúng ta sẽ luôn ở chung một chỗ, muốn làm lúc nào cũng có thể nha."
Mạnh Đình hơi hơi suy nghĩ một chút lại lắc đầu, "Không, phải ở nơi chỉ có hai bọn mình, tốt nhất là phòng chúng ta."
Tay Yến Tuy ôm Mạnh Đình lại chặt hơn hai phần, cửa vừa mở ra, Mạnh Đình trước tiên ôm cổ anh hôn, cũng là so với anh còn muốn gấp hơn hai phần.
Nụ hôn của Mạnh Đình từ phương diện kỹ xảo mà nói, không có bao nhiêu tiến bộ, nhưng thắng ở thật tình, cậu hôn hôn liếm liếm, rất cố chấp, Yến Tuy đặt cậu vào trên giường, cậu vẫn là vững vàng ôm cổ Yến Tuy gặm, cậu nhìn thấy hầu kết Yến Tuy bởi vì hô hấp hơi dồn dập mà chuyển động lên xuống.
Cậu há mồm ngậm nó vào, hầu kết là một trong những điểm cực kỳ mẫn cảm của đa số các nam nhân, Yến Tuy chắc chắn cũng sẽ không ngoại lệ.
"Mạnh Đình......" Yến Tuy khẽ gọi một câu, bên tai ửng đỏ, thần sắc bất đắc dĩ lại dung túng.
Mạnh Đình lại liếm liếm hầu kết Yến Tuy, sau đó mới buông ra hỏi, "Cái gì?"
Cậu nhẹ nhàng đẩy Yến Tuy, Yến Tuy vẫn như cũ không ngã, Mạnh Đình đồng thời dùng chút lực, cũng yêu cầu, "Anh nằm xuống."
Yến Tuy vẫn luôn biết Mạnh Đình giày vò người, cũng có thể khiến người phát điên, nhưng lúc này ngoại trừ nằm xuống thì anh cũng chẳng có sự lựa chọn khác.
Yến Tuy nằm xuống, Mạnh Đình trở mình một cái ngồi trên hông anh, cảm thụ một chút nơi nào đó của Yến Tuy đã mãnh liệt lên, cậu nhẹ nhàng níu lấy quần áo Yến Tuy, nhưng vẫn là suy nghĩ dựa theo ý nghĩ của chính mình.
"Em muốn hôn anh, chờ em hôn đủ rồi, chúng ta lại tiếp tục."
Cho nên ý tứ của cậu là, cậu tiếp tục châm lửa, Yến Tuy lại phải tiếp tục nhẫn nại.
Yến Tuy cũng không biết mình có thể làm được hay không, tự nhiên không cách nào trả lời, Mạnh Đình coi như anh chấp nhận.
Cậu nghiêng người hôn má Yến Tuy, sau đó hai tay cởi quần áo Yến Tuy ra, áo khoác coi như dễ cởi, áo sơ mi bên trong lại không quá dễ cởi, một hàng nút áo, đặc biệt là cậu rõ ràng không có thiên phú nhất tâm nhị dụng ().
(() nhất tâm nhị dụng: không thể một lúc làm hai việc)
Cởi nút áo, nụ hôn của cậu liền trở nên ứng phó mơ hồ, thật tình hôn người, cậu một nút áo có thể tốn phút.
Yến Tuy đều muốn tự mình cởi, nhưng Mạnh Đình nhận thấy ý đồ của anh, cũng không nói chuyện, mắt trông mong mà nhìn người, Yến Tuy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thu tay lại.
"Cởi xong rồi." Mạnh Đình mắt híp híp, sau đó lại dịch dịch cơ thể sang một bên, sau đó cầm quần áo đặt vào trên ghế băng bên giường.
Cậu quay đầu lại nhìn người, hốc mắt Yến Tuy mang theo chút ửng đỏ nhẫn lại, nhưng ánh mắt nhìn cậu vẫn như cũ tràn đầy nhu tình.
Mạnh Đình nghiêng người hôn hôn mắt Yến Tuy, khóe miệng cậu câu lên ý cười, lại trấn an Yến Tuy một câu, "Chờ em hôn xong, chờ lát nữa tùy tiện anh, hiện tại anh phải ngoan ngoãn nha ~~."
Hai chữ "Tùy tiện" rất có lực mê hoặc, Yến Tuy nhẹ nhàng mấp máy môi, sau đó gật gật đầu.
Mạnh Đình lại hôn hôn môi Yến Tuy giống như phần thưởng, tiếp theo sau đó cậu hôn nghiêm túc lại giày vò người.
Cậu muốn hôn là tâm của Yến Tuy, giống như Yến Tuy muốn hôn tâm cậu, hẳn là giống nhau, bởi vì quá thích người trước mắt, chỉ có thể dùng cách này để diễn tả, ngay cả chuyện vốn chưa bao giờ nghĩ làm qua, liền cũng làm.
Yến Tuy nhẹ nhàng nắm tóc Mạnh Đình, thở dốc giữa giọng nói cũng không cách nào nhẫn nại được nữa, "Mạnh Đình, em không cần......"
Mạnh Đình không có trả lời Yến Tuy, cậu lần đầu tiên làm loại chuyện này, tất nhiên phải tuyệt đối nghiêm túc, nếu không làm bị thương Yến Tuy, liền hoàn toàn đi ngược tâm ý cậu khi làm như thế này.
Mạnh Đình cả thể xác và tinh thần đều tập trung, Yến Tuy liền cũng dần dần buông ra phần tâm tư đau lòng người.
Ánh đèn trong phòng vẫn như cũ sáng trưng, nhưng tất cả ánh sáng tựa hồ đều hội tụ tới trên cơ thể người trước mắt, hô hấp Yến Tuy rối loạn, tình triều của thân thể từng đợt khó có thể khống chế, nhưng trong mắt cùng trong lòng anh đều bị Mạnh Đình người này chiếm cứ.
"Mạnh Đình, anh yêu em."
Thanh âm Yến Tuy mang theo chút khàn khàn truyền đến, bên tai Mạnh Đình liền cũng đỏ, cậu chậm rãi đứng thẳng người, nhìn hai mắt Yến Tuy, sau đó liền chạy vào toilet.
"Phì phì phì," Cậu súc miệng một lúc lâu, sau đó mới từ bên trong đi ra ngoài.
Cước bộ của cậu ở trước cửa toilet do dự một chút, sau đó má càng ngày càng hồng, nhưng vẫn là mở cửa ra, đi trở về phòng.
Yến Tuy nằm nghiêng, nửa người dưới đang đắp chăn, tầm mắt anh vẫn luôn hướng về cửa phòng tắm, thấy cửa mở ra, anh ngồi lên.
"Tới đây."
Mạnh Đình đến gần, ngồi ở bên giường, sau đó bị Yến Tuy kéo vào trong ngực ôm lấy.
Lúc trước cậu vẫn còn cảm thấy như vậy có chút ngượng ngùng, nhưng được Yến Tuy ôm lấy, những ngượng ngùng kia dần dần không thấy nữa, cậu kỳ thực chỉ muốn Yến Tuy vui vẻ thôi.
"Súc miệng sạch rồi?" Yến Tuy xoa tóc Mạnh Đình, thấp giọng hỏi, thanh âm kia vẫn như cũ mang theo hai phần hương vị động tình, rơi vào trong tai Mạnh Đình, lại thêm chút ý tứ mê hoặc người.
"Ừ," Mạnh Đình trả lời, cậu ôm ngược lại Yến Tuy, liền cũng bò lên giường.
Yến Tuy ôm lấy Mạnh Đình xoay người một cái, không chỉ để cho cậu trở lại trên giường, còn áp người dưới thân, "Anh yêu em."
Anh không biết Mạnh Đình lúc trước có nghe được lời này của anh hay không, nhưng anh không ngại tiếp tục nói cho cậu biết, một lần, hai lần...... bao nhiêu lần cũng không sao cả.
"Anh yêu em, Mạnh Đình," Yến Tuy hôn hôn môi Mạnh Đình lại lặp lại một lần nữa.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, chóp mũi chạm nhau, hơi thở giao nhau, nhưng này còn chưa đủ, bọn họ vẫn như cũ mơ hồ khát vọng tiếp xúc ở khoảng cách gần hơn, loại tiếp xúc khi thân thể giao hợp, linh hồn hòa tan.
Ánh mắt Mạnh Đình giương lên, chống lại tầm mắt Yến Tuy, cậu khẽ gật đầu một cái, "Em biết, em cũng yêu anh."
"Yến Tuy, em yêu anh." Trong mắt Mạnh Đình nhiễm lên chút tình dục, nhưng thần sắc của cậu vẫn như cũ thật tình lại trịnh trọng, "Có thể anh không có yêu em nhiều hơn, nhưng em sẽ yêu anh, càng ngày càng yêu anh."
Trên thực tế, cậu mới học được thích người khác, học được yêu người khác, cũng không có học được quá tốt, nhưng học được bao nhiêu, cậu đều dùng hết trên người Yến Tuy.
Lời tâm tình của Mạnh Đình trước sau như một khiến Yến Tuy khống chế không được, môi anh ở trên mi tâm Mạnh Đình nhẹ nhàng chạm một cái, sau đó lại rơi xuống trên môi cậu, "Anh cũng vậy."
Càng ngày càng yêu, một ngày so với một ngày càng yêu hơn.
Yến Tuy cởi quần áo Mạnh Đình, còn muốn thuần thục nhanh chóng hơn, lại thêm bản thân Mạnh Đình còn đặc biệt phối hợp.
Thân thể thanh niên của cậu vẫn như cũ nhạy cảm lại ngây ngô, Yến Tuy đối với thân thể của cậu lại dần dần tìm kiếm rõ ràng, không bao lâu anh liền khiến Mạnh Đình thở dốc không ngừng, cậu vịn vào lồng ngực Yến Tuy, nhẹ nhàng lại động tình mà khẽ gọi, khúc nhạc triền miên nhất cũng không cách nào khiến Yến Tuy có cảm giác mê hồn như vậy.
Mạnh Đình nhớ lời của mình, cậu sau khi hôn người, muốn "tùy tiện" Yến Tuy, bảo xoay người liền xoay người, bảo nhấc chân liền nhấc chân, rất nhiều tư thế hết sức xấu hổ, cậu cũng đỏ mặt mà làm theo.
Nhưng đồng thời cậu cũng chợt hiểu, lời "tùy tiện" như vậy không thể tùy tiện nói.
Sau khi tắm rửa xong, lúc Yến Tuy lau người cho Mạnh Đình, cậu dựa vào đầu vai Yến Tuy ngủ thiếp đi, mi mắt thật dài đóng lại, mặt mày giãn ra, cậu tin tưởng Yến Tuy so với tin tưởng bản thân càng nhiều hơn.
Yến Tuy ôm người trở về phòng, ở trên trán cậu nhẹ nhàng hôn hôn, sau đó ôm nhau ngủ.
Một đêm này chỉ là một đêm trong vô số những đêm triền miên hơi kích động của bọn họ mà thôi, tựa hồ không có gì bất đồng, nhưng ngày hôm sau, lại nhìn kỹ càng Mạnh Đình sẽ phát giác, khóe mắt chân mày cậu nhìn Yến Tuy bất giác nhiều hơn chút tình ý chính cậu cũng không tự giác, cả người thoạt nhìn vừa ấm áp lại xinh đẹp.
Chân Hàm và Cố Lãng lần nữa đến Yến trạch, chân mày không tự chủ gạt gạt, sau đó cười nhạo mà nhìn Yến Tuy.
Nhìn bộ dáng Mạnh Đình, liền cũng biết cuộc sống của Yến Tuy trải qua không tệ, tình nồng ý mật, còn là mật lý điều du ()?
((): mật lý điều du: thân mật khăng khít)
Yến Tuy đối với chế nhạo của bọn không có phản ứng gì, anh chỉ là đưa tay ôm eo Mạnh Đình kéo sang, loại ý tứ chiếm hữu này liền không cần nhiều lời.
Chuyện Mạnh Đình bị bỏ thuốc, chỗ tốt ngoại lệ duy nhất, chính là khiến tình cảm của Yến Tuy và Mạnh Đình tốt hơn chút, bất quá dù vậy, người nên bị trừng phạt cũng không thể miễn trách.
"Em thấy không tới hai ngày nữa, Tô lão thái thái sẽ tới," Chân Hàm nói, thần sắc có chút u ám.
Quan hệ của bà cùng bà ngoại y coi như không tệ, nhưng loại không tệ này, cũng chỉ là lui tới giữa phu nhân thế gia, có lẽ là ở tình hữu nghị, nhưng còn chưa tới trình độ có thể triệt tiêu sai lầm của Tô Tư Vũ.
Hơn nữa quan trọng hơn là, người Tô gia làm việc thật sự quá vô liêm sỉ, có chút kỳ ba, Tô Tư Vũ đến bây giờ đều nhìn không thấy bóng người, chẳng lẽ Tô gia bọn họ thật sự cảm thấy giấu người đi, Yến thị liền không có biện pháp gây khó dễ với bọn họ sao.
Yến Tuy khẽ gật đầu một cái, coi như là đồng ý ý kiến của Chân Hàm, có lẽ đứa trẻ thời thơ ấu gặp gỡ nhiều chuyện quá mức kỳ ba, tầm nhìn đều sẽ so với người bình thường thấu triệt hơn chút, anh như vậy, Chân Hàm như vậy, kỳ thực Mạnh Đình cũng như vậy.
"Xí, còn thật sự có mặt mũi đấy," Cố Lãng cũng nói thầm một câu, hắn nói từ trong cặp công văn lấy ra một báo cáo kiểm tra đo lường, đặt lên trên bàn, sau đó đẩy tới trước mặt Yến Tuy, đây chính là báo cáo nước trái cây hôm đó đưa tới cơ quan kiểm tra đo lường cầm trở về.
"Bọn họ hạ thủ cũng ngoan độc, liều lượng vượt chỉ tiêu nghiêm trọng, uống vào cả ly là muốn chết người."
May mà hôm đó Mạnh Đình uống một ngụm, sau đó lại tới toilet ói sạch toàn bộ, bằng không nếu có gì nghiêm trọng hơn, dù bọn họ hiện tại trừng trị người, Mạnh Đình có tổn thương cũng bù đắp không được.
Yến Tuy xem xong, Mạnh Đình ở bên cạnh cũng xem xong, Chân Hàm nhận lấy y cũng xem thêm một lần.
"Dựa vào cái này không biết có thể phán mấy năm......" Quá ít tuyệt đối không hả giận.
Chân Hàm âm trầm nói, thậm chí động chút tâm tư khác.
Lúc này bác Vương từ bên ngoài đi tới, khẽ khom người nói, "Lão thái thái Tô gia ở ngoài cửa lớn."
Đã không phải là trước tiên chuyển danh tiếp, hoặc là gọi điện thoại trước, mà là trực tiếp tới Yến trạch để ngăn người.
"Mời bà ấy vào," Yến Tuy nói thân thể khẽ ngửa ra sau, anh tiếp tục ôm lấy Mạnh Đình, sau đó nhìn về phía Cố Lãng và Chân Hàm, "Các cậu cũng không cần tránh."
Bà ấy nếu tới đây xin tha thứ, cũng không cần tránh người mới nói lời cầu xin.
Nhưng Tô lão thái thái không chỉ có tới một mình, còn mang theo Tô Tư Vũ, nói chính xác hơn, là Tô Tư Vũ tìm đến Tô lão thái thái, bảo bà dẫn hắn tới gặp Yến Tuy, nếu không hắn thật đúng là không có bản lĩnh dưới tình huống Yến Tuy không nguyện ý có thể gặp người.
Mạnh Đình cuối cùng mới nhận thấy được Tô lão thái thái mang Tô Tư Vũ tới, ánh mắt cậu khẽ trợn tròn, nhướn mày, có một chút rất không cao hứng, nhưng cậu mấp máy môi, vẫn như cũ không nói chuyện, nhưng chút cảm giác mệt mỏi rã rời sau bữa cơm trưa lúc trước, hoàn toàn không thấy.
Ánh mắt Yến Tuy quét tới, nhìn về phía Tô lão thái thái và Tô Tư Vũ, sương lạnh trong mắt không một chút che dấu, trên mặt anh hiện lên chút cười lạnh, sau đó lại hoàn toàn thu liễm.
Cố Lãng và Chân Hàm cũng nhìn tới đây, sắc mặt hai người cũng đều khó coi.
Tô lão thái thái không một tia ngoài ý muốn, nhưng đây cũng là một lần cuối cùng bà tin lời Tô Tư Vũ, hắn nếu không thể làm được như lời hắn nói, như vậy sau này bà sẽ không tiếp tục vì hắn tốn thêm một phân tâm tư nào nữa.
"Chúng ta nói chuyện riêng một chút, anh sẽ không hối hận đâu."
Thần sắc Tô Tư Vũ có chút tiều tụy, hiển nhiên mấy ngày nay hắn cũng không quá tốt, nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía Yến Tuy vẫn như cũ rất cố chấp.
Hai ngày này hắn nghĩ lại chuyện đã qua, hắn làm việc quả thực có chút lỗ mãng, nhưng thực tế cùng theo dự đoán của hắn độ lệch càng ngày càng xa, hắn nhìn Yến Tuy đối với Mạnh Đình như vậy thật sự không giống như đang diễn trò.
Yến Tuy đem tâm của anh giao cho Mạnh Đình, vậy hắn đâu, hắn làm sao bây giờ, hắn là vì Yến Tuy mới trọng sinh trở về a.
Cho nên, hắn nhịn không được, nhận thấy được Mạnh Tiêu muốn tính kế Mạnh Đình, hắn không nhịn được giúp kế hoạch vụng về kia của gã, hoàn thiện hơn chút, nhưng vẫn như cũ vô dụng, hắn đã quên, bọn họ phải đối mặt là Yến Tuy, là gia chủ trẻ tuổi nhất Hải thành Yến Tuy, Yến Tuy toán vô di sách (), cực kỳ lợi hại.
(() toán vô di sách: tính toán không một chỗ sai sót)
Ánh mắt của hắn quét về phía Mạnh Đình dán chặt, lại tiếp tục cường điệu một lần, "Chỉ anh và em."
Ánh mắt Yến Tuy ở trên người Tô Tư Vũ khẽ quét qua, rơi vào trên người Tô lão thái thái bên người hắn, anh hỏi, "Tô lão thái thái cũng là cái yêu cầu này sao?" Dùng giao tình mấy thập niên của bà cùng bà nội anh vì Tô Tư Vũ đổi lại cái yêu cầu này sao?
Đây chính là ý tứ chân chính câu hỏi của Yến Tuy, anh cho rằng Tô lão thái thái dùng vì Tô Tư Vũ, quá không đáng giá, nhớ tình cũ của bà cùng Yến gia, Yến Tuy mới lại hỏi một câu, cũng xác định một lần.
Tô lão thái thái ngưng mi, trong lòng bà như thế nào không có tính toán, nhưng cuối cùng bà vẫn gật đầu, "Phải."
Yến Tuy thu hồi anh mắt, khẽ nghiêng người, nhìn về phía Mạnh Đình, sương lạnh trong mắt anh mất hết, anh giơ tay nhu nhu tóc Mạnh Đình, lại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu, "Không lo lắng, anh lập tức trở lại."
Mạnh Đình ánh mắt sâu kín nhìn Yến Tuy, hồi lâu mới trả lời một từ "Được."
Yến Tuy gật đầu sau đó mới nhìn về phía Tô Tư Vũ, "Cậu đi theo tôi."
Tô Tư Vũ nâng bước đuổi theo Yến Tuy, lúc đi lên cầu thang, hắn lại quay đầu lại nhìn thoáng qua Mạnh Đình.
Ánh mắt Mạnh Đình từ trên người Yến Tuy thu hồi cùng Tô Tư Vũ không hẹn mà gặp, chân mày cậu lại nhăn nhăn, nhưng vẫn như cũ không nói gì, cái gì cũng không làm, chờ bọn họ đóng cửa lại, cậu nghiêng đầu hỏi Chân Hàm, "Ánh mắt hắn ta có ý gì? Tôi nhìn không ra."
Chân Hàm và Cố Lãng vốn là vừa nghiêm túc vừa lo lắng, nghe vậy thần sắc ngừng lại, thiếu chút nữa không bật cười.
Chân Hàm nhu nhu Mao Cầu lúc trước bị y ôm đến trên đùi, khóe miệng khẽ ngoắc ngoắc, "Hắn có ý gì không quan trọng, chị dâu tin tưởng anh trai em là được."
Chân Hàm người này nhiều rất biệt nữu, y ở trước mặt Yến Tuy cực kỳ ít gọi Yến Tuy là "Anh trai" như vậy, phần lớn gọi thẳng tên, nhưng đối với người khác phần lớn là gọi anh trai hoặc là anh họ, loại ý tứ bảo vệ này kỳ thực cũng rất rõ ràng.
Mạnh Đình nghe vậy gật gật đầu, "Ừm, tôi tin tưởng Yến Tuy." Cũng tin tưởng tình cảm của bọn họ.
Mạnh Đình nói rồi ngồi trở lại vị trí, Mao Cầu từ trong ngực Chân Hàm nhảy ra, nhảy tới trên chân Mạnh Đình, Mạnh Đình ôm lấy nó, nhu nhu lông tơ đỉnh đầu nói, "Không sao, chúng ta cùng nhau chờ Yến Tuy."
Cậu nói như vậy, Chân Hàm và Cố Lãng còn muốn mở miệng tiếp tục an ủi Mạnh Đình gì đó, cũng là không biết nói cái gì cho phải, hoặc là phải nói, Mạnh Đình không cần an ủi của bọn họ, cậu so với bất cứ ai đều muốn tin tưởng Yến Tuy hơn.
"Mấy năm nay ngoại trừ Tư Vũ, ta ở Hải thành chưa từng nhìn thấy đứa nhỏ nào đẹp như Đình Đình."
Tô lão thái thái ngồi xuống, sau đó mở miệng nói như vậy.
Lời như vậy dễ hiểu chút là khen ngợi cậu, Mạnh Đình vẫn có thể nghe được, cậu không chút nào khiêm tốn gật gật đầu, "Vâng, cháu quả thực đẹp, sau này sẽ càng ngày càng đẹp."
(Vịt: Ôi mị đi chớt đây T_T / Min: Được chồng cưng nên càng ngày càng đẹp a~)
Cậu ngược lại cũng không hoàn toàn nói khoác, cậu trước mắt còn chưa đủ cao, lớn thêm hai năm nữa, nhất định sẽ càng đẹp.
Lời nói thật như vậy không chút nào khiêm tốn, nghe tới mức Chân Hàm và Cố Lãng đều có chút buồn cười, hắn ít nhiều lĩnh hội ra được nguyên nhân Yến Tuy thất thủ nhanh như vậy, đối mặt với bảo bối xinh đẹp lại trực bạch như vậy, sao có thể không thích chứ.
Tô lão thái thái thần sắc có chút dừng lại, trong lòng than ra một hơi, bà mặc dù không biết Tô Tư Vũ cùng Yến Tuy ở trên lầu nói tới như thế nào, nhưng nhìn Mạnh Đình, bà cũng biết Tô Tư Vũ hoàn toàn không có cơ hội.
Châu ngọc trong sáng như vậy ở trước mắt, trên người Tô Tư Vũ có lẽ còn chút luồng sáng loang loáng, Yến Tuy cũng sẽ không đi nhìn.
Tô Tư Vũ cùng Yến Tuy đến thư phòng thời gian rất lâu đều là trầm mặc, Yến Tuy ngồi ở vị trí anh bình thường làm việc, Tô Tư Vũ đứng.
Ánh mắt hắn đánh giá chung quanh, lộ ra chút hoài niệm, nơi này hắn đã từng không thích lắm, Yến Tuy luôn ở nơi này cùng hắn nói vài lời hắn không thích lắm. Nhưng ở Yến trạch lâu như vậy, không thích cũng tới không ít lần.
Một lần nữa nhìn lại, hắn mới phát hiện hắn đối với nơi này quen thuộc như vậy, lưu luyến như vậy, đối với bản thân Yến Tuy liền càng là như thế, anh nghiêm túc lạnh nhạt tới gần như vô tình, nhưng anh là người duy nhất còn muốn kéo hắn một cái, muốn để cho hắn thay đổi thành người người tốt.
Hắn trước khi chết chấp niệm lớn nhất là không có hảo hảo quý trọng Yến Tuy, không nhìn tới anh tật ngôn lệ sắc (), hắn luôn nghĩ nếu như hắn có thể làm lại từ đầu, hắn luôn có thể làm chút gì đó, để cho bọn họ sẽ không có kết cục giống như vậy, hắn không phải chết ở một góc không ai biết, Yến Tuy cũng không phải cô quạnh đến già.
(() tật ngôn lệ sắc: Lời nói mau lẹ không dư thừa, thần sắc nghiêm nghị)
"Nơi này...... sao sẽ nhiều hơn một cái bàn?"
Ánh mắt Tô Tư Vũ rơi vào trên bàn học bên cạnh bàn làm việc của Yến Tuy, bên trên còn có sách giáo khoa và bài thi cao trung, thu dọn coi như chỉnh tề, nhưng rõ ràng ngay cả có người đang dùng, vẫn là người khác ngoài Yến Tuy, như vậy là ai cũng rất dễ đoán.
Nhưng loại người như Yến Tuy, tại sao có thể cho phép trong thư phòng của anh nhiều ra một vị trí như vậy, một người như vậy.
Yến Tuy nghe vậy chân mày hơi hơi nhăn lại, "Đây là thư phòng của tôi, tôi cho rằng tôi có quyền ở trong này mua thêm cái gì đó."
Cổ tay anh khẽ giật giật, ánh mắt quét qua, sau đó lại nhìn về phía Tô Tư Vũ, " phút, thời gian vừa hết, thì vô luận cậu muốn nói cái gì, tôi đều sẽ không phụng bồi."
Tô Tư Vũ nghe vậy rốt cục thu những tức giận cùng ghen tỵ kia trở về, hắn vẫn như cũ không có ý tứ muốn ngồi xuống, nhưng lại tới gần về phía Yến Tuy hơn một bước, thần sắc hắn nghiêm túc lại thấp thỏm, nhưng rốt cục hỏi ra miệng, "Anh tin trọng sinh không?"
"Lòng có chấp niệm, sau đó trở lại lúc tất cả đều chưa bắt đầu, tất cả làm lại từ đầu."
Yến Tuy cũng không làm ra thái độ gì, Tô Tư Vũ thoáng ngừng lại, lại tiếp tục nói, đây là quân bài cuối cùng của hắn, cuối cùng có thể đánh động thứ gì đó của Yến Tuy.
"Kiếp trước là em kết hôn với anh."
Hắn cố gắng muốn để cho Yến Tuy tin tưởng lời hắn nói, lại suy nghĩ một chút, hắn liền mở miệng.
"Bên trên thư phòng này là phòng của ông nội và bà nội, bên trái là phòng của mẹ và cha, đối diện phía tây là phòng của cô Mạn Gia, bên dưới phòng của cô Mạn gia là phòng của Chân Hàm."