"Thật tốt" này của Mạnh Đình, cũng không phải Phật trên đầu môi chót lưỡi gì cả, cậu chưa từng nói với người khác ngoại trừ Yến Tuy, cậu thật sự cảm thấy Yến Tuy tốt.
Cậu đần như vậy, quả thực có thể nói là tồi tệ, nhưng Yến Tuy sau khi biết, vẫn là nguyện ý kết hôn với cậu, còn muốn mang cậu ra khỏi Mạnh ra sớm hơn, lần đầu tiên ôm, liền đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên ngã bệnh được người khác chiếu cố......
Suy nghĩ của cậu quá mức cứng ngắc, ngôn ngữ quá mức nghèo nàn, ngoại trừ "Thật tốt", cậu không nghĩ ra lời nào khác để diễn tả lòng cảm kích của cậu.
Tay Yến Tuy vỗ nhẹ sống lưng Mạnh Đình dừng lại, chậm rãi chuyển tới cổ cậu, tiếp đó là khuôn mặt cậu.
Mạnh Đình ngước mắt cùng Yến Tuy nhìn nhau, con ngươi quá mức sạch sẽ, khiến tâm tình của cậu nhìn một cái không sót cái gì.
Yến Tuy chậm rãi nhích tới gần, đầu tiên là trên đôi môi Mạnh Đình hạ xuống một nụ hôn, lại chậm rãi dời lên trên, lại hôn mi tâm cậu một cái.
"Em phải nhớ kỹ, anh đối tốt với em là điều cần thiết."
Những lời này đối với Mạnh Đình mà nói, mà không phải là nói với người trên vị trí vợ của anh, điểm này Yến Tuy trong lòng vô cùng rõ ràng.
Đối tốt với một người, không giống với chịu trách nhiệm với một người, Mạnh Đình từ ban đầu đối với anh mà nói chính là bất đồng, chỉ là căn bản không biểu hiện rõ ràng, anh hiện tại mới chân chính xác định mà thôi.
Lông mi mắt Mạnh Đình run rẩy, các loại tâm tình lần lượt lên men trong mắt, cậu chăm chú mà nhìn Yến Tuy, hồi lâu sau, cậu mới trịnh trọng mà gật gật đầu.
Cậu vẫn luôn được nói rằng không có gì là cần thiết, nhưng Yến Tuy luôn nói với cậu, cậu ăn no ngủ kỹ là cần thiết, anh đối tốt với cậu cũng là cần thiết.
Cậu không biết ai đúng ai sai, cũng không cần biết, cậu chỉ biết là cậu thích Yến Tuy nói chuyện với cậu như vậy, đối với cậu như vậy.
Đương nhiên cậu cảm thấy phần "Cần thiết" này là lẫn nhau, mai sau cậu cũng sẽ đối tốt với Yến Tuy, đương nhiên rất tốt.
"Yến Tuy, kết hôn với anh thật tốt."
Khóe miệng Mạnh Đình câu lên, lộ ra một nụ cười mê người không tự chủ, tại thời điểm Yến Tuy ngây người, cậu lại nhích tới gần thêm, cánh tay lật Yến Tuy lại lên ghế salong, đôi chân rất có kỹ xảo mà chế trụ phản ứng bản năng thân thể Yến Tuy.
"Đừng động."
Mạnh Đình nghiêm túc nói với Yến Tuy, Yến Tuy quả nhiên không động nữa.
Cậu thuận lợi đè người lại, mới giải thích hành vi của cậu, "Chúng ta không phải là đánh nhau, em là muốn hôn anh."
Thấy Yến Tuy như cũ không có phản kháng, nghiêm túc trên mặt Mạnh Đình thu lại, không tiếp tục do dự, cậu dâng môi mình lên.
Người Yến Tuy thoạt nhìn rất lạnh, nhưng môi anh lại không lạnh, ấm áp, rất thoải mái.
Mạnh Đình khắc chế nhịp tim tăng nhanh dẫn tới khẩn trương, nụ hôn vụng về lại chuyện chú, sau khi ở giữa cánh môi Yến Tuy trăn trở một lát, đầu lưỡi cậu nhẹ nhàng thăm dò, thử hôn sâu hơn chút, nụ hôn của cậu có chút giống với tính cách của cậu, trực bạch biến thành nhiệt tình cùng thản nhiên.
Xác định Yến Tuy không có cự tuyệt, xác định cả hai đều thích hôn như vậy, cậu bắt đầu lần đầu tiên quá mức chuyên chú của cậu, dẫn tới hôn sâu triền miên.
Mỹ nhân kế tới quá mức đột nhiên, phản ứng của Mạnh Đình lại quá mức ngoài dự đoán, trái tim Yến Tuy hoàn toàn thăng không nổi lên phản kháng, bị người áp trên ghế salong hôn, Yến Tuy là lần đầu tiên, nhưng người hôn anh là Mạnh Đình, anh rất xác định, anh nguyện ý thêm vài lần.
Bị Mạnh Đình nhiệt tình kích thích trái tim từng trận run rẩy, tay cả hai ôm lấy nhau cũng tiếp tục chặt chẽ, Mạnh Đình đến cuối cùng hoàn toàn ngồi trên đùi Yến Tuy, lấy tư thế lúc lên lúc xuống này, trao đổi một hôn triền miên lại nhiệt liệt, dư vị kéo dài.
Hồi lâu, sau khi Yến Tuy tìm lại hô hấp, nhẫn nhịn không cười ra tiếng, sau đó lại nhẹ nhàng mà "Tê" một tiếng, lấy nụ hôn làm chủ đạo của Mạnh Đình, ngoài nhiệt liệt cũng có chút thảm thiết, đôi môi Yến Tuy bị cắn phá.
"Rách, rách rồi......" Mạnh Đình mở to mắt nhìn vết thương bị rách trên môi Yến Tuy, cậu lại ghé sát vào chút, nhẹ nhàng mà thổi, "Phù, phù...... đau không?"
"Em quá ngốc, đều cắn anh rồi......" Hơn nữa ngay sau khi cắn cậu cũng không để ý tới, cậu tâm tình áy náy cùng một chỗ, ngượng ngùng liền cũng ném ra sau ót, cậu tiếp tục thổi "Phù phù" cho Yến Tuy.
Yến Tuy nhìn Mạnh Đình, nụ cười trên mặt như cũ không thể thu hồi, anh nhẹ nhàng mà lắc đầu, "Không đau."
Anh vừa nói vừa ôm lấy người, hồi lâu sau anh mới thấp giọng nói, "Anh rất cao hứng."
Loại cao hứng kìm lòng không nổi này vừa nghĩ đã muốn mỉm cười.
Áy náy trong lòng Mạnh Đình tản đi chút, cậu nhớ tới nụ hôn vừa nãy một chút, ngoài đỏ mặt tim đập, cậu cũng cố gắng kinh nghiệm, cậu cam đoan nói, "Em sau này sẽ cẩn thận một chút."
Yến Tuy ngoắc ngoắc môi, lại nhẹ giọng nói "Được." Dụ hoặc Mạnh Đình chủ động dâng hôn, Yến Tuy không cách nào cự tuyệt.
Một nụ hôn qua đi hơi mù mà Mạnh Đình ngủ không ngon mang đến, cũng khiến tâm tình Yến Tuy buổi chiều càng tốt hơn, hiệu suất xử lý công việc cao kinh ngạc, người tới trong phòng làm việc từng tốp, lại đi một tốp, Vương Phong đưa vào rất nhiều văn kiện, lại mang đi rất nhiều.
Mà Mạnh Đình vẫn luôn ngồi trên ghế salong, chơi game một lát, ăn hoa quả ướp lạnh bánh ngọt, tại điều kiện tiên quyết không ảnh hưởng tới Yến Tuy, nhìn anh một chút, sờ sờ giấy hôn thú của bọn họ, một ngày này đối với Mạnh Đình mà nói giống như viên mãn.
Chưa tới h, Yến Tuy tắt máy tính, lại tiện tay thu dọn bàn làm việc một chút, liền đứng dậy đi tới bên cạnh ghế salon Mạnh Đình đang chờ.
"Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta về nhà."
Mạnh Đình ngước mắt nhìn Yến Tuy một cái, đặt tablet lên bàn, liền đặt tay phải của mình vào giữa tay Yến Tuy, hai tay nắm lấy nhau, hai người đều không nhịn được lộ ra chút cười.
"Vâng," Mạnh Đình đáp lời, ánh mắt lại không nhịn được lưu luyến trên đôi môi của Yến Tuy nhiều hơn chút.
Thật ra không chỉ cậu không nhịn được để ý, cả buổi trưa, không biết bao nhiêu người bị dọa sợ, liền đều mang theo vô cùng kinh ngạc với Mạnh Đình, cậu ta dám hạ miệng, lại còn dám lưu lại dấu vết, nói không phải cố ý cũng chẳng ai tin, đây là công khai biểu thị chủ quyền rõ ràng a.
Yến Tuy sau khi nhận được điện thoại của Cố Lãng, liền để Vương Phong nói ra ngoài, anh mang đến chính là Mạnh Đình, là người vợ đã lĩnh chứng nhận của anh.
Về phần mọi người nghe được tin tức sẽ là phản ứng gì, cũng không phải yêu cầu Yến Tuy phải đi suy nghĩ, bọn họ làm gì nghĩ gì tạm thời còn chưa ảnh hưởng tới anh và Mạnh Đình.
Yến Tuy mang theo Mạnh Đình trong ánh mắt không nhịn được tò mò của mọi người, rời khỏi cao ốc Yến thị, từ khi anh tiếp nhận Yến thị tới nay, lần đầu tiên không có nguyên nhân đặc thù buổi chiều tan ca trước h, đây là tiết tấu công tác cuồng liền muốn biến thành người đàn ông của gia đình a.
Vương Phong cũng không đi theo, ngồi trước chỉ có Triệu Binh nghiêm túc lái xe, sau khi lên xe, Mạnh Đình còn chưa hoàn toàn ngồi xong, liền bị Yến Tuy kéo tới, anh sờ sờ trán Mạnh Đình, lại cẩn thận đánh giá cậu một chút, "Có cảm thấy mệt mỏi hay không?"
Mạnh Đình nhẹ nhàng lắc đầu, "Em không mệt, anh mới mệt mỏi, anh phải nuôi em quả thực quá cực khổ rồi."
Cả một ngày Mạnh Đình coi như là mở mang đầu óc thời gian làm việc bình thường của Yến Tuy, thấy người chưa xong, xử lý sự tình chưa xong, gọi điện thoại, nghe điện thoại, nhìn máy tính, anh tổng tài này làm tới mức thật sự không nhàn rỗi.
Yến Tuy cười khẽ, chỉ có nuôi Mạnh Đình thì có thể tốn bao nhiêu chứ, nhưng Mạnh Đình nói như vậy, trong lòng anh vẫn là an ủi rất thỏa đáng, "Không khổ cực."
Mạnh Đình nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn ánh mắt Yến Tuy ngữ khí của cậu nghiêm túc, "Cực khổ, em đều thấy được."
Yến Tuy tuổi còn trẻ đã vững vàng nắm trong tay cả Yến thị, không bỏ ra chút ít cực khổ làm sao có thể, chính là anh cũng cảm thấy những cực khổ này theo lý thường phải làm, nhưng ngữ khí Mạnh Đình như vậy, trong lúc nhất thời khiến cảm xúc trong lòng anh khó có thể rõ ràng.
Mạnh Đình đây là đang...... đau lòng anh đi. Loại cảm giác này rất đặc biệt, cũng rất tốt.
"Em quá không tốt...... Em ngoại trừ có thể giúp anh đánh nhau, những cái khác đều không làm được," Chính là cậu kiếp trước biết điều chế mùi hương, tại vị trí vợ của Yến Tuy cũng không có đất dụng võ, nhưng cậu vẫn là không muốn buông tha vị trí này, không chỉ là vì gả ra ngoài, còn là vì Yến Tuy.
(Đứa nào re-up là chó)
Hiện tại, cậu liền muốn gả cho anh. Không, cậu đã gả cho anh rồi, này rất tốt.
Thanh âm Mạnh Đình thả thấp, thần sắc lại trịnh trọng hơn lúc trước chút, "Bất quá, em sẽ bên anh, chỉ cần anh còn muốn em, em liền sẽ vĩnh viễn bên anh."
Không bao giờ xa nhau, vinh nhục cùng nhau, chính là lời hứa Mạnh Đình hứa với Yến Tuy, mặc dù cậu cũng không xác định Yến Tuy có cần hay không, nhưng đây là toàn bộ tâm ý của cậu dành cho anh.
Yến Tuy nghiêm túc nhìn Mạnh Đình, trong mắt mang theo chút mạnh mẽ cùng chăm chú, có chút dọa người, Mạnh Đình cảm thấy được, vẫn như cũ cùng Yến Tuy nhìn nhau, mà tại thời điểm cậu không nhịn được sắp bắt đầu thấp thỏm thất lạc, Yến Tuy nâng cằm cậu lên, một nụ hôn nhẹ nhàng trên môi cậu, giống như là đóng dấu, anh chấp nhận.
"Được."
Bất kể Mạnh Đình có hiểu ý tứ trong lời nói của mình hay không, anh đều coi lời này là thật, không có hoàn chuyển đường sống mà coi là thật. (Chỗ này khó hiểu thế U_U)
"Vâng." Tâm ý được Yến Tuy tiếp nhận, Mạnh Đình không nhịn được lộ ra chút mỉm cười, cậu ngồi thẳng cơ thể, vỗ vỗ vai mình, "Anh dựa vào em đi, em cũng có thể cho anh dựa vào."
Chiều cao của Mạnh Đình thấp hơn Yến Tuy, vai đương nhiên cũng không có rộng như của anh, nhưng cậu đầy mặt chân thành mà nhìn người, còn thật sự thất lễ khước từ ý tốt như này, Yến Tuy còn đang chần chờ, Mạnh Đình liền đưa tay ấn đầu anh tới trên vai mình.
"Anh nghỉ ngơi một chút, về tới nhà, em nói với anh."
Mạnh Đình quyết định sẽ đối tốt với Yến Tuy, không phải nói một chút thế thôi, mà là nghiêm túc học tập, hơn nữa thay đổi áp dụng.
Đương nhiên khiến Yến Tuy có chút dở khóc dở cười chính là, Mạnh Đình thỉnh thoảng để lộ ra chút thái độ bá đạo kia, đáng yêu tới khủng khiếp, ví dụ như giờ phút này, anh mặc dù cảm thấy không được tự nhiên, nhưng vẫn là bởi vì phần đáng yêu bá đạo này của Mạnh Đình, lựa chọn ngoan ngoãn nghe theo.
Anh dựa vào đầu vai hơi có chút cách người, nghịch ngón tay cậu, khóe miệng chậm rãi câu lên cười nhạt, tâm tình an bình trước nay chưa từng có.
Anh bắt đầu thuận mắt với Mạnh Đình, cũng là bởi vì chân thành và thản nhiên của cậu không giống với người khác, trước mắt lại là yêu thích thực sự, so với hôm qua, so với buổi trưa đều thích hơn một chút.
Triệu Binh ngồi phía trước lái xe dùng hết dày công tu dưỡng nghề nghiệp hơn năm lái xe, mới không khiến kỹ thuật lái xe của hắn có chút thất thường, ảnh hưởng tới hai người ngồi phía sau.
Bất kể là Mạnh Đình, hay là Yến Tuy, bọn họ thân mật với nhau đều vượt ngoài dự đoán của mọi người, nhưng không thể phủ nhận một chút, bầu không khí giữa bọn họ rất tốt đẹp, đẹp khiến người ta hâm mộ.
Xe dừng lại trước Yến trạch, Mạnh Đình cẩn thận đỡ Yến Tuy dậy, thấy anh vẫn còn nhắm mắt, cậu chần chờ một chút, lại tính trực tiếp cõng người đi vào, mà Yến Tuy cảm giác được phần ý đồ này, chậm rãi mở mắt ra.
"Anh tiếp tục ngủ, em cõng anh về được chứ, em khí lực rất lớn."
Ngày đó cậu bị Yến Tuy trong năm chiêu chế trụ, có một phần nguyên nhân là đoạn thời gian đó ăn không no, ngủ không ngon, trước mắt trạng thái của cậu cũng không tệ, cậu cảm thấy cõng Yến Tuy một chút vấn đề cũng không có.
Cậu suy nghĩ một chút lại thêm một câu, "Đây đang ở trong nhà, không sao đâu."
Ở trường hợp bên ngoài, trước mặt người ngoài, cậu cõng Yến Tuy tựa hồ rất khó coi, nhưng đây là đang ở trong nhà bọn họ, có quan hệ gì chứ.
Yến Tuy cười cười, ôm trụ Mạnh Đình, hôn một cái lên khuôn mặt cậu, coi như là phần thưởng đối với phần khổ tâm của Mạnh Đình.
"Cõng anh làm gì? Anh lại không bị bệnh, không cần cõng."
Mạnh Đình nghĩ lại nghĩ, mới chậm rãi gật đầu, theo đó cũng có chút mất mát, cậu thật vất vả mới tìm được cơ hội có thể đối tốt với Yến Tuy a.
Mất mát của cậu tới nhanh, đi cũng nhanh, sau khi được Yến Tuy dắt xuống xe, tâm tình cậu lại khôi phục trong sáng, bọn họ sau này mỗi ngày mỗi ngày đều ở đây cùng một chỗ, cậu nhất định có thể tìm được nhiều cơ hội khác đối tốt với Yến Tuy.
Cũng cũng biết chút đúng mực, đối tốt với Yến Tuy là điều kiện tiên quyết, nhưng không thể bởi vì cậu quá ngốc, làm ra nhiều phiền toái không cần thiết cho Yến Tuy.
Mạnh Đình ở phương diện điều chế mùi hương tuyệt đối là một nhân tài, nhưng ngoại trừ cái này và công phu đánh nhau được luyện từ nhỏ, tại phương diện khác bình thường tới mức không quá chút xíu xíu, thậm trí tâm trí cậu đều có chịu đựng chút ảnh hưởng, không đến mức giống như trẻ con không hiểu chuyện, nhưng cũng khó giống như người trưởng thành băn khoăn chu toàn, ngược lại lại phù hợp với tuổi trước mắt của cậu hơn chút.
Ủ dột của cậu, kiệm lời của cậu đều là màu sắc tự vệ đối với khuyết điểm của mình, chính là bởi vì đối với Yến Tuy nội tâm thoải mái, cậu lúc này mới không chút cố kỵ nào mà bộc lộ ra, trong quá trình này, Yến Tuy nếu có bất kỳ chút ác ý hoặc hành động không thích hợp nào, Mạnh Đình chỉ sợ đều sẽ lại một lần nữa lui về trong mai rùa của mình.
Quá trình cọ sát cùng một chỗ này của cậu và Yến Tuy thuận lợi ngoài dự liệu, hai người tay nắm tay mà đi, rất đẹp mắt, cũng như Mạnh Đình buổi sáng ở trên xe nói, cậu và Yến Tuy rất xứng đôi, trên dung mạo, trên khí tràng đều là tương hợp.
Cái này mọi người một cái là có thể nhìn ra, Hà Uyển đương nhiên sẽ không nhìn không ra, bà đứng ở cửa lớn phòng khách nhà cũ, tiếu ý trên mặt theo bọn họ tới gần, từng chút từng chút tản đi.
Chính xác mà nói, bà chờ Mạnh Đình đã một ngày.
Bà buổi sáng tới Mạnh gia, mới từ chỗ Phùng Trạch Kiều biết được, hôm qua Mạnh Đình đã được Yến Tuy đón về nhà cũ rồi, bà chạy tới nhà cũ, lại biết Yến Tuy đã mang người đi, tiếp theo không lâu sau bà liền nhận được tin tức, Yến Tuy dẫn người tới công ty.
Cả một ngày trôi qua, Yến Tuy mới mang người về, vẫn là tay trong tay như vậy, mang theo bộ dáng tình đầu ý hợp trở về, hiển nhiên con trai đã bị thằng ngốc Mạnh Đình kia tính kế mê hoặc tới mức bại trận rồi.
Nhưng cái này có quan hệ gì, có người ngu là trời sinh, cũng không phải là Yến Tuy vài câu lời ngon tiếng ngọt là có thể biến thành thông minh, hơn nữa người ngu bắt đầu điên, nháo ra trò cười, đó mới không có cố kỵ, đó mới mất mặt.
Hà Uyển xa xa nhìn thấy Yến Tuy và Mạnh Đình, Yến Tuy liền cũng nhìn thấy bà rồi, ôn hòa trên mặt anh cũng dần dần tản đi, nhưng tay nắm Mạnh Đình vẫn như cũ không buông ra.
"Ngài đã tới." Anh đối với Hà Uyển nhẹ nhàng vuốt cằm, sau đó nhìn về phía Mạnh Đình, "Đây là mẹ anh."
"Đây là Mạnh Đình."
Hà Uyển cười cười, còn chưa nói chuyện, Mạnh Đình liền đứng thẳng thân thể, gọi một câu, "Mẹ!"
Phát giác mình quá mức khẩn trương, âm lượng có chút lớn, cậu lại đè thấp nói, "Chào ngài."
Lời nói trước sau kia, âm lượng khác nhau quá lớn, Hà Uyển trong lúc nhất thời có chút không rõ suy nghĩ của Mạnh Đình, cậu ta rốt cuộc là nhiệt tình, hay là không nhiệt tình đây.
"Rồi, rồi, mau vào đi." Nụ cười trên mặt Hà Uyển cứng đờ, tiếp tục biến thành mềm mại, bà nghiêng nghiêng người, tiếp tục như thế, bà không chỉ có giọng nói thay đổi mềm mại, ngay cả ánh mắt nhìn Mạnh Đình cũng là như thế.
"Tuy nhi dẫn con đi làm gì?"
Mạnh Đình nghe vậy cũng không lập tức trả lời, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Yến Tuy một cái, thấy anh nhẹ nhàng vuốt cằm, cậu mới nói với Hà Uyển.
"Chúng con đi nhận chứng nhận kết hôn."
(Đứa nào re-up là chó)
Cậu nói nhưng không lấy giấy hôn thú trong ngực ra, cậu nhìn về phía ánh mắt Hà Uyển lộ ra chút nghi ngờ.
Hà Uyển mặc dù đang cười, nhưng đó là nụ cười giả dối, cười với người nhà cũng muốn giả dối, bà ta khẳng định không thích bọn họ rồi, nhưng mà bà ta không thích cậu, rất dễ hiểu, cậu trời sinh liền không khiến người khác thích, nhưng bà ta vì sao cũng không thích Yến Tuy chứ, anh ấy tốt như vậy a.
"Nha...... Nha?" Ngữ khí Hà Uyển trực tiếp giương cao, nụ cười vẫn còn, nhưng liền ôn nhu cố giả bộ không thấy nữa, bà nhìn Yến Tuy, trong mâu quang phẫn nộ nhiều hơn kinh ngạc, có thứ gì đó luôn che dấu, thiếu chút nữa căng cứng không ngừng.
"Ngày kết hôn đều định rồi, vẫn là làm càng sớm càng tốt." Yến Tuy giải thích một câu, liền không tiếp tục nói thêm nữa, ánh mắt anh quét về phía chú Tiêu góc phòng khách, "Mười phút nữa dọn cơm."
"Vâng," Chú Tiêu thấp giọng trả lời, xoay người đi vào nhà bếp.
Yến Tuy thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Hà Uyển hơi có thất thố, tiếp tục nói, "Chúng ta trở về phòng thay quần áo."
Mạnh Đình đi theo Yến Tuy gật đầu với Hà Uyển hỏi thăm, rồi sau đó được Yến Tuy dắt lên lầu trở về phòng.
Ánh mắt sáng quắc của Hà Uyển vẫn dõi theo bọn họ, cho tới khi bọn họ đóng cửa lại, bà mới thu hồi ánh mắt, rồi sau đó ngồi trên ghế salon, cúi đầu trầm mặc.
Mạnh Đình thay quần áo xong, liếc nhìn một lần phòng của cậu và Yến Tuy, cuối cùng vẫn là lựa chọn đặt giấy hôn thú của bọn họ vào trong tủ đầu giường, nguyên nhân rất đơn giản, cậu muốn lúc thời thời khắc khắc, lúc nào cũng xác định còn ở đó hay không, bằng không giấu chỗ nào cũng không yên tâm.
Nhìn bộ dáng Mạnh Đình một hơi thả lỏng xuống, Yến Tuy không nhịn được lại ngoắc ngoắc môi, anh đi tới, nhu nhu tóc Mạnh Đình, ngữ điệu nhẹ nhàng nói, "Quan hệ của anh với bà ấy không tốt lắm, bà ấy nói gì với em, em cũng không cần để ý."
Ngữ khí Yến Tuy bình đạm mà kể lại sự thật, Mạnh Đình suy nghĩ một lát, đưa tay ôm chặn ngang lấy Yến Tuy, "Em không để ý, anh cũng không cần để ý."
Cậu không nhận thức Hà Uyển, cách nhìn ý nghĩ của bà ta đối với cậu ra sao, chân chính sẽ để ý, sẽ bị tổn thương tới, ngược lại có lẽ là Yến Tuy.
Tay Yến Tuy xoa nhẹ tóc Mạnh Đình ngừng lại, mới tiếp tục xoa, Mạnh Đình có một số việc rất trì độn, nhưng có những cái cậu có phản ứng nhạy cảm, tỷ như, cậu đều biết cái gì là tổn thương hơn bất cứ kẻ nào.
Chân chính có thể đâm tổn thương lòng người, thường không phải người xa lạ, mà là người thân cận bạn nhất.
Trong mắt Yến Tuy lạnh một chút, "Anh đã sớm không để ý."
"Ừ." Mạnh Đình đáp lời, lại ngước mắt nhìn Yến Tuy một chút, cậu gật đầu, rất đồng thừa nhận mà nói, "Đúng, chúng ta không để ý là được rồi."
Tay Yến Tuy di chuyển tới sau eo anh, nắm trụ lấy tay cậu, rồi sau đó kéo cậu đứng dậy đi xuống dưới lầu.
Có một số việc Mạnh Đình không để ý, anh lại không thể không để ý, mặc dù kết quả sai người đi điều tra rõ còn chưa có trở lại, nhưng anh hiểu có thể khiến Mạnh Đình trở nên tổn thương nhạy cảm như vậy, phải như thế nào, có vài người không cần để ý, lại không thể tha thứ.
Bọn họ từ trên lầu đi xuống, bác Tiêu cô Vương mang theo người giúp việc vừa lúc dọn xong thức ăn, mà Hà Uyển cũng ngồi xuống.
Ánh mắt Mạnh Đình quét tới, bác Tiêu và cô Vương đều nhẹ nhàng lắc đầu với cậu, cậu suy nghĩ trong chốc lát, liền hiểu ý tứ bọn họ.
Nhất định là cùng nhau ăn cơm với mẹ của Yến Tuy quá mất tự nhiên, ăn không ngon, bọn họ đều không nguyện ý, như vậy cũng tốt.
Loại mất tự nhiên này không chỉ có ở trên người bác Tiêu cô Vương, ngay cả trên người Yến Tuy cũng có, đương nhiên cái kia không gọi là mất tự nhiên, mà gọi là lạnh nhạt, lạnh nhạt không tự chủ.
Song Mạnh Đình biết cái gì gọi là cảm giác đói bụng nhất, cậu nhưng không nỡ khiến Yến Tuy bởi vì mất tự nhiên mà đói bụng.
Sau khi ngồi vào bàn cơm, cậu cố gắng ăn cơm, cũng cố gắng gắp thức ăn cho Yến Tuy.
"Anh mỗi ngày đều cực khổ như vậy, phải ăn nhiều."
"Ừ." Yến Tuy nhẹ nhàng trả lời, sau đó đều ăn món ăn Mạnh Đình gắp cho anh.
Ánh mắt Mạnh Đình bất giác quét về phía Hà Uyển đối diện, ánh mắt bà cũng quét tới, hai người đối diện, tại lúc Hà Uyển cho rằng cậu sẽ ý này ý nọ nói cái gì, Mạnh Đình cúi đầu mạnh mẽ bới một miếng cơm, tốc độ ăn rõ ràng tăng nhanh, tốc độ Yến Tuy gắp thức ăn cho cũng thế.
Ánh mắt Hà Uyển lạnh lẽo, trước ánh mắt triệt để "lạnh" của bà, cậu và Yến Tuy vẫn là ra sức ăn ngon nhiều hơn.
Mạnh Đình trong ánh mắt kinh ngạc của Hà Uyển, cực kỳ nhanh ăn bát cơm, cùng rất nhiều thức ăn Yến Tuy gắp cho cậu, Yến Tuy dưới ảnh hưởng của cậu, cũng ăn thêm một chén, thoạt nhìn khẩu vị tốt hơn ngày bình thường.
Vốn là anh đối diện với Hà Uyển sẽ không có khẩu vị gì, nhưng Mạnh Đình ngồi bên cạnh, anh bất giác liền đặt phần lớn lực chú ý trên người cậu, bất cứ phản ứng và cử động nào của cậu, ở trong mắt anh đều là đáng yêu, như thế tâm tình đương nhiên là tốt, khẩu vị liền cũng theo đó tốt hơn.
Bọn họ ăn xong rồi, Hà Uyển còn có nửa bát cơm chưa ăn xong, bất quá ý tứ của bà cũng là không muốn ăn nữa.
Mạnh Đình do dự một lát, vẫn là mở miệng, "Ngài sao còn có cơm thừa? Này không tốt, ngài vẫn là ăn hết đi."
(Đứa nào re-up làm chó)
Hà Uyển vốn không có khẩu vị, bị câu nói này của Mạnh Đình, tất nhiên là càng không muốn ăn, chiếc đũa trong chén cơm của bà gẩy một cái, liền đặt lên bàn, nhìn Mạnh Đình, khóe miệng mang theo cười, nhưng ánh mắt còn muốn lạnh hơn lúc trước.
"Cậu nói cái gì hả? Đây là Yến gia, tôi ăn không vô, còn dư lại chút cơm còn không được sao?"
Mạnh Đình cũng không bị tư thế này của Hà Uyển hù sợ, cậu nghĩ một chút, thần sắc giống như nghiêm túc.
"Rất nhiều giáo viên đều nói không tốt, bọn họ chưa nói cho ngài sao?"
Hà Uyển im lặng trầm mặc, Mạnh Đình cho rằng bà thừa nhận, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Yến Tuy, "Sau nhà nhà chúng ta nuôi một con cún nhỏ, hoặc là con mèo nhỏ đi, như vậy sẽ không sợ cơm thừa." Người thích để thừa cơm là mẹ ruột của Yến Tuy, cái này quá khó xử lý, cũng chỉ có thể như vậy.
Yến Tuy nhẹ nhàng cười cười, lại nói "Được."
Mạnh Đình gật gật đầu, lại nhớ tới mấy con mèo con chó của giáo viên trong đại học, so với chung sống với người khác, cậu thích chung sống mấy con chó con mèo này hơn, cậu cũng cảm thấy bọn chúng hiểu cậu hơn, hiện tại cậu đã có Yến Tuy.
"Gần nhà chúng ta có một nhà thu lưu thú cưng, lát nữa chúng ta có thể đi qua xem một chút."