Hà Viện Viện nghe thấy đi tới, theo ánh mắt Mộ Niệm Đồng nhìn thoáng qua cái túi, "Ồ..." một tiếng, "Niệm Đồng, ánh mắt cô thật tốt, chiếc túi này cực kỳ đắt tiền, bởi vì là bản Tửu Thần số lượng có hạn dành riêng cho các quý cô quý bà, trên thế giới chỉ bán chiếc. Chiếc túi này có thể nói là bảo vật của cửa hàng!"
Mộ Niệm Đồng nhíu mày, "Giá rất đắt à?"
"Ừ! Cực kỳ đắt." Hà Viện Viện nói, "Túi này bán với giá vạn, người bình thường không mua nổi."
" vạn!!"
Đằng sau truyền đến tiếng kinh hô.
"Quá đắt!"
Mộ Niệm Đồng có phần khó hiểu, "Vậy sao vừa rồi nhân viên cửa hàng lại nói, chiếc túi này chỉ để trưng bày?"
Hà Viện Viện cười nói, "Những cửa hàng này đều thế. Nếu bọn họ cảm thấy cô không mua nổi thì sẽ lựa lời nói để không mất lòng khách, cho nên mới nói là để trưng bày. Hơn nữa, túi này đắt thế cô mua được à?"
Mộ Niệm Đồng mỉm cười, thản nhiên nói, "Tôi không mua nổi."
Hà Viện Viện ngớ ra một hồi sau đó cười khẽ.
"Cũng đúng, tiền lương một tháng của cô mới xấp xỉ vạn, có khi phải nhịn ăn nhịn uống vài năm mới mua được đi?"
Trước mặt bàn dân thiên hạ, cô ta nói một cách trắng trợn, dù là nhân viên cửa hàng cũng có chút mất tự nhiên.
"Quý cô này, cũng không thể nói như vậy..."
"Túi này bao nhiêu, tôi nhìn trúng rồi." Hà Viện Viện ngắt lời cô ta, nói, "Vị kia nhà tôi đã đồng ý với tôi, tháng sau lúc tôi kết hôn, anh ấy sẽ mua chiếc túi này tặng tôi coi như quà cưới!"
Mọi người kinh ngạc!
"Trời ạ! Viện Viện, chồng cậu giàu thế? Tùy tiện liền có thể mua chiếc túi những vạn?"
Hà Viện Viện càng nói càng đắc ý, "Đương nhiên rồi!Anh ấy rất cưng chiều tôi, về cơ bản thì tôi nhìn trúng cái gì, anh ấy sẽ mua cái đó cho tôi!"
Nhân viên cửa hàng cũng khen ngợi nói, "Chồng cô thật yêu thương cô!"
"Viện Viện, cô thật hạnh phúc! Tôi hâm mộ cô muốn chết!"
Hà Viện Viện được tâng bốc cả người lâng lâng, lúc quay đầu đắc ý nhìn về phía Mộ Niệm Đồng lại thấy cô đang quan sát chiếc túi trưng bày như đang nghiên cứu gì đó.
Tựa như những lời vừa rồi, hoàn toàn không lọt vào tai cô.
Lúc này sắc mặt Hà Viện Viện có chút lạnh.
Vì sao?
Chỉ riêng cô ta là không lộ ra chút hâm mộ nào?
...
"Tổng giám đốc Lục, trung tâm thương mại đã phát triển thịnh vượng cả trăm năm này là một trong những sản nghiệp của tập đoàn tài chính Lục thị, là nơi mua sắm phồn thịnh nhất trung tâm thành phố..."
Một đám đàn ông mặc tây trang màu đen vây quanh Lục Cảnh Kiều như ngàn sao vây quanh mặt trăng, dẫn anh vào cửa, ân cần giới thiệu.
Là tổng giám đốc mới nhậm chức sắp tiếp quản tập đoàn Lục thị, anh đương nhiên phải có hiểu biết về sản nghiệp của Lục thị.
Lúc đi ngang qua cửa hàng bán đồ Gucci, bất chợt anh nghe được một giọng nói quen thuộc.
"Túi này tôi rất thích, chẳng qua là quá đắt, tôi không mua nổi."
Bước chân anh tạm dừng, lần theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy trong cửa hàng bán đồ Gucci được trang hoàng xa hoa, Mộ Niệm Đồng nhìn chiếc túi Tửu Thần được trưng bầy, đang cười nói gì đó.
Ánh mắt Lục Cảnh Kiều theo tầm mắt của cô nhìn vào chiếc túi kia, đôi mắt phượng dần trở nên thâm thúy.
Cấp dưới thấy anh dừng lại liền đi tới, thấy anh nhìn về một phía, thật cẩn thận hỏi, "Tổng giám đốc Lục anh đang nhìn gì vậy?"
Lúc đó, đoàn người Mộ Niệm Đồng cùng Hà Viện Viện đã rời đi.
Anh sải bước đi vào trong cửa hàng, người đàn ông tuấn mỹ như thần đột nhiên xuất hiện trong cửa hàng, nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Bọn họ chưa từng gặp qua người đàn ông nào đẹp trai như vậy.
Dáng người cao to, vẻ ngoài đẹp không giống người thường, khuôn mặt như được điêu khắc, lập tức thu hút người khác.
Nhân viên cửa hàng đỏ mặt đi tới, khẩn trương đến mức giọng nói cũng run rẩy, "Quý ngài, xin hỏi..."