Anh tắm rửa xong, có thói quen uống một ly rượu vang, thói quen này, nhiều năm chưa từng thay đổi.
Lục Hàm Vân nhìn thấy anh, oán hận bị quỳ phạt ba giờ lập tức nổi lên trong lòng, cô ta trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nói, "Lục Cảnh Kiều, anh đừng nghĩ rằng ỷ vào ông nội cưng chiều anh, anh có thể coi trời bằng vung! Sớm muộn cũng có một ngày, tôi thề, nhất định sẽ đuổi anh ra khỏi nhà họ Lục!"
Lục Cảnh Kiều cong môi, tao nhã mỉm cười, "A? Mỏi mắt trông chờ."
"Anh----!"
Cô ta không thể ngờ nhìn thấy vẻ mặt không chút để ý của anh, dường như cô ta có chọc giận anh thế nào cũng không sao, anh coi cô ta giống như một con quỷ nhỏ giương nanh vuốt, gây hấn trước mặt trưởng bối thành thục.
Lục Hàm Vân bỗng nhiên cười dữ tợn, nghiến rằng nghiến lợi nói, "Vật họp theo loài, người họp theo bầy, anh và Mộ Niệm Đồng đê tiện không biết xấu hổ kia, mới chân chính là trời sinh một đôi!"
Ánh mắt Lục Cảnh Kiều khẽ biến, anh hơi nghiêng mắt liếc cô ta một cái, bỗng nhiên đi tới gần cô ta, cúi đầu mắt lạnh băng nhìn cô ta.
"Cô nói ai là đồ đê tiện."
"Anh không nghe rõ sao? Tôi nói Mộ Niệm Đồng là tiện......"
Lời còn chưa dứt, Lục Cảnh Kiều mặt không chút thay đổi nâng ly chân dài, hơi hơi nghiêng đi, rượu dinh dính tinh khiết một đường rơi thẳng tắp, không hề giữ lại giọt nào mà rơi xuống trên đỉnh đầu cô ta.
Lục Hàm Vân bất ngờ không kịp phòng bị mà bị rót rượu lên mặt, chất lỏng màu đỏ tươi của rượu dọc trên làn da của cô ta mà chảy xuôi xuống, chật vật đến cực điểm.
Cô ta kinh hãi nghẹn họng nhìn trân trối, khó có thể tin trừng anh, không dám tin.
"Tỉnh táo một chút."
Lục Cảnh Kiều lạnh lùng nói, đầu ngón tay buông lỏng, ly có chân thẳng tắp rơi xuống, vỡ tung tóe gần tay cô ta, mảnh vỡ bắn ra cắt lên hai má, liền chảy ra tơ máu.
Lục Hàm Vân bị ánh mắt lạnh thấu xương của anh làm sợ hãi, trong ấn tượng về Lục Cảnh Kiều, anh tao nhã nho nhã, ung dung khéo léo, mà anh hiện giờ, mặt lạnh như sương, ánh mắt như gió, sắc mặt lạnh như băng, giống như đế vương máu lạnh.
Cô ta không hiểu sao trong lòng sinh nỗi kính sợ, không rét mà run, cúi đầu, cuối cùng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, bả vai co rúm, run rẩy sợ hãi.
Mãi tận khi bước chận chậm rãi rời đi, bước lên lầu, nhà ăn lần thứ hai yên tĩnh lại.
Lúc này cô ta mới dám ngẩng đầu lên, hoảng hốt không dứt nhìn lên phía lan can, lòng còn sợ hãi.
..............
Phòng Lục Cảnh Kiều ở tầng ba, khi đi ngang qua phòng đọc sách, thấy cửa khép hờ, có một chút ánh sáng chiếu ra.
Anh đi tới cửa, đẩy cửa ra, thấy Mộ Niệm Đồng cúi đầu xuống bàn dài, đang vắt hết óc mà đối mặt với luận văn báo cáo.
Dường như mạch suy nghĩ của cô đã dừng lại, cô nhắm mắt lại, không ngừng mà xoa xoa huyệt thái dương.
Lục Cảnh Kiều khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa, yên lặng nhìn cô.
Mộ Niệm Đồng cũng không có nhận ra anh ở ngay cửa, vẫn đắm chìm vào trong suy nghĩ như cũ.
Khi cô nghiêm túc suy nghĩ, lông mày thanh tú nhăn lại, trên khuôn mặt trứng ngỗng xinh đẹp tràn đầy thâm trầm không hợp với tuổi của cô, đầu ngón tay gõ gó vào bút máy, dường như đây là thói quen khi cô đang suy nghĩ.
Anh bỗng nhiên đi qua, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, cũng có thể là do cô quá mức chăm chú, thế nên anh đi đến đằng sau người cô, cô cũng không phát hiện.
Mộ Niệm Đồng còn đang suy nghĩ vắt óc, bỗng nhiên cảm thấy được hơi thở trong sạch phả lên trên đầu mình, hiu hiu quét qua.
Cô bỗng dưng sợ hãi, còn không kịp phản ứng, một đôi cánh tay thon dài chậm rãi ôm lấy bả vai cô, đem cô ấn vào trong ngực.
Lục Cảnh Kiều nhẹ nhàng mà ôm cô từ đằng sau.
Giây tiếp theo, đôi môi mỏng ấn xuống một nụ hôn lên trán cô.