Trong phòng tắm, cửa bỗng nhiên mở ra.
Một người phụ nữ khoác áo tắm bước ra.
Một mái tóc đen dài tùy ý rũ xuống, mới vừa gội qua, vẫn còn dính vài giọt nước nhỏ giọt, cô ta cố ý đem tóc vén sang một bên, lộ ra cái gáy với đường cong duyên dáng, nửa che nửa lộ như thế, thế nhưng làm nổi lên vài phần quyến rũ bức người của cô ta.
Người phụ nữ có một khuôn mặt mỹ lệ, ngũ quan kiều diễm, mặc dù là mặt mộc, không một đồ trang sức, cũng khó có thể che dấu được đường nét xinh đẹp của cô ta.
Làn da trắng nõn, mặt mày mềm mại đáng yêu, đuôi mắt hẹp dài, đôi mắt như tơ, cái mũi vểnh cao, miệng nhỏ anh đào, quyến rũ không ngờ.
Cô ta nhìn về phía mép giường, nhìn thấy Lục Tuấn Ngạn cúi đầu, dường như suy nghĩ, băn khoăn chuyện gì, không khỏi có chút bất mãn đi qua, ôm lấy vai anh ta, dựa sát vào trong lồng ngực của anh ta.
"Ngạn....."
Cô ta vô cùng thân thiết mà hờn dỗi, "Suy nghĩ chuyện gì vậy?"
Lục Tuấn Ngạn hồi phục tinh thần, nhìn về phía mắt cô ta, đầy cưng chiều nhéo nhéo hai má cô ta, "Tắm xong rồi?"
Người phụ nữ thẹn thùng gật đầu, hai má hiện lên xấu hổ.
"Ừ....Chờ lâu sao?"
"Không có."
Lục Tuấn Ngạn nắm lấy cằm của cô ta, nhẹ nhàng mổ xuống miệng nhỏ của cô ta một cái, nhìn thấy cô ta không được tự nhiên mà né tránh, giống như đang giận dỗi cái gì.
"Anh đã rất nhiều ngày không tìm em! Thế nào? Bây giờ cảm thấy cô đơn mới đến tìm em sao? Xem ra, ở trong lòng anh, em chẳng qua là người kêu thì đến, đuổi thì đi thôi đúng không, ai cũng có thể thay thế!"
Lục Tuấn Ngạn nói, "Không phải em bay đi tham dự tuần lễ thời trang ở Italy sao."
Người phụ nữ không vui nói, "Vậy anh cũng có thể bay tới Italy tìm em mà. Đây đều là lấy cớ! Em không có trong nước, em thấy anh dường như cũng không cô đơn đi? Thời gian trước, truyền thông còn chụp được ảnh anh đưa Lý Mộ Na đến bệnh viện phá thai."
Nhắc tới chuyện này, ánh mắt người phụ nữ hiện chợt lóe lên tia ngoan độc.
Lý Mộng Na này, dã tâm không hết, còn dám mơ ước nhà họ Lục, mơ tưởng gả cho Lục Tuấn Ngạn, cũng không nhìn xem mình là loại hàng gì!
"Cô ta là nghệ sĩ của anh. Hơn nữa, em hẳn là rõ ràng, đứa bé trong bụng cô ta không phải của anh."
Trên mặt Lục Tuấn Ngạn hiện lên cưng chiều trân trọng, khẽ vuốt hai má mềm mại của cô ta, an ủi nói, "Kiều Y, em biết không, trong lòng anh chỉ có mình em."
Ánh mắt Kiều Y xoay vòng, ra vẻ tủi thân chất vấn anh ta, "Vậy anh nói đi, rốt cuộc khi nào thì anh ly hôn với người phụ nữ kia!? Kết hôn với em?"
Lục Tuấn Ngạn vẫn luôn nói với cô ta, sớm muộn gì anh ta cũng ly hôn vói người phụ nữ kia, sau đó cưới cô ta vào cửa.
Cô ta một lòng mong mỏi, một ngày nào đó, sẽ vào nhà họ Lục, ngồi vào vị trí mợ chủ nhà họ Lục.
Nằm mơ đều muốn.
Nhưng hai năm này, cô ta từ đầu đến cuối, chỉ có thể sắm vai tình nhân ngầm, không thể công khai.
Từ trên xuống dưới công ty, mọi người đều biết quan hệ của bọn họ, lòng lại càng rõ ràng.
Nhưng là, sao cô ta lại không biết, đám người kia sau lưng oán thầm cô ta như thế nào, nói nhiều năm như vậy, cô ta bám lấy Lục Tuấn Ngạn, đau khổ chờ đợi, cũng không đến lượt làm chính thất.
Cũng nói chẳng qua cô ta một trong những tình nhân của Lục Tuấn Ngạn, chỉ là đặc biệt hơn một chút mà thôi.
Mà đặc biệt đến mấy, thì tình nhân vẫn là tình nhân.
Lục Tuấn Ngạn ngẩn ra một lúc, lập tức nói cho qua, "Nhanh."
Nụ cười trên mặt Kiều Y thu lại, nhẹ nhàng đẩy anh ta một chút, giọng điệu u oán lên án, "Còn nói nhanh?! Anh từ trước đến nay đều nói nhanh nhanh, em luôn luôn chờ. Không nghe thấy một chút tin tức nào từ anh! Em thấy, anh rõ ràng không định ly hôn, nói qua nói lại có lệ với em! Lục Tuấn Ngạn, không phải anh đang chơi đùa em chứ?"