Ánh mắt Lục Cảnh Kiều thản nhiên không sợ hãi.
Mộ Niệm Đồng nhìn về phía anh, dừng trên đôi mắt như châu ngọc của anh, "Còn nữa, làm sao tôi có thể tin tưởng được anh sẽ không giống với Lục Tuấn Ngạn? Tôi làm sao có thể tin tưởng rằng anh sẽ trung thành với tôi? Tôi làm sao tin tưởng được hôn nhân của chúng ta sẽ thiên trường địa cửu?"
Thiên trường địa cửu: Tồn tại muôn thuở, lâu dài như trời đất
Ở trong mắt cô, đàn ông đều có mới nới cũ.
Có lẽ, đối với cô, người đàn ông này chẳng qua chỉ nhất thời hứng thú, đợi cho đến khi tình cảm mãnh liệt đi qua rồi, trách nhiệm hôn nhân sẽ giống như núi đè nặng lên trên người anh.
Nhất là sau khi trải qua một đoạn hôn nhân thất bại, đối với hôn nhân, thấy đã không muốn tiếp tục.
Hôn nhân giống như phần mộ, lời này không biết ai nói, lại được rất nhiều người tán thành.
Dường như cuối cùng biến thành một chân lý.
Bởi vậy, Mộ Niệm Đồng đối với hôn nhân, cũng không có lòng tin nào.
Cô sẽ không tin tưởng một người đàn ông bất cần đời, không ai bì nổi như vậy, sẽ vì cô, mà Nhược Thủy Tam Thiên
Nhược Thủy Tam Thiên: Có thể gặp gỡ rất nhiều đối tượng, nhưng chỉ thích một người duy nhất.
Thậm chí cô nghi ngờ, người đàn ông này tiếp cận cô là có mục đích.
Chẳng lẽ, cô còn phải khờ dại tin tưởng người đàn ông này đối với cô chỉ là nhất kiến chung tình đơn thuần?
Trên thế giới này, sẽ có nhất kiến chung tình sao?
Mộ Niệm Đồng lãnh đạm nói, "Nhất kiến chung tình, bốn chữ này, một chữ tôi cũng không tin."
Nhất kiến chung tình, không phải "Tình", mà là mặt, kỳ tích như vậy, dường như thường xuyên xảy ra, nhưng sau khi tình cảm mãnh liệt đi qua, không lâu sau hai người liền mỗi người một ngả.
Tình cảm sâu đậm, sẽ được tích lũy theo thời gian.
"Được."
Lục Cảnh Kiều không khỏi nâng môi, tới gần cô, khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt cô, khuôn mặt thâm thúy, dưới ngọn đèn u ám, vô cùng rõ ràng.
"Em không tin "Nhất kiến chung tình", như vậy, em tin "Lâu ngày sinh tình" sao."
Anh vừa nói xong câu đó, liền không để cho cô cơ hội phản bác, lần thứ hai cúi đầu xuống, dán lên môi cô.
Mộ Niệm Đồng không nghĩ tới người đàn ông này lại hôn xuống, cô hơi kháng cự, anh cũng không để cho cô cơ hội, đầu lưỡi cạy ra đôi môi cô, xâm lược vào.
Cho dù không chỉ một lần thân mật hôn môi với anh như thế, nhưng mà giờ phút này, nụ hôn của anh so với những lần trước mạnh mẽ hơn.
Giống như muốn nuốt cô vào trong bụng, cô cảm giác mình sắp không thể hô hấp!
Người đàn ông này, vẫn luôn biểu hiện trước mặt cô giống như một người đứng đắn, nhưng mà lúc này, lại càng giống một dã thú cuồng mãnh, ngay lúc đại não cô sắp hít thở không thông, cô cảm giác mình được bế lên, khi phản ứng lại, cô bị anh ôm, hướng đến phía giường, anh vẫn như cũ hôn cô, chưa từng ngừng nghỉ.
Giây tiếp theo, cô bị ném lên trên giường.
Chăn đệm mềm mại, chịu trọng lượng của người cô mà nhẹ nhàng đàn hồi.
Cơ thể của cô mềm mại hãm sâu.
Lục Cảnh Kiều đè ép xuống.
Cô vội hỏi, "Từ từ!"
Anh tạm dừng động tác, nhìn về phía cô.
Mộ Niệm Đồng mở to hai mắt nhìn, lông mi thật dài hơi run rẩy, đôi mắt lóng lánh nước, dưới ánh trăng, quyến rũ như nước, hiện lên một vẻ đẹp trí mạng, làm cho người ta có loại ý nghĩ muốn hung hăng chà đạp!
Khuôn mặt này, xứng đáng làm người ta phạm tội!
Anh gặp qua rất nhiều người, cũng là những người phụ nữ có học thức, dáng vẻ thùy mị nết na, nữ tính. Xinh đẹp cũng có, thanh thuần không thiếu, có người tươi sáng, cũng có người xinh đẹp kiều mỵ, nhưng chưa gặp qua một người phụ nữ như vậy, khuôn mặt cô đầy vẻ quyến rũ, rồi lại có khí chất cứng cỏi, nhưng trong khung lại thanh thuần không dính khói lửa nhân gian.
Cũng chỉ có người đàn ông không hiểu phong tình như Lục Tuấn Ngạn, để một báu vật trong nhà, mà không nhúng chàm.