Hà Viện Viện hận đến nghiến răng nghiến lợi, vừa định nói cái gì, Thẩm Vạn Lập lại hạ lệnh đuổi người.
Một đám người bị mấy bảo vệ đuổi ra cửa lớn.
Hà Viện Viện lảo đảo một phát, bất ngờ không kịp phòng bị, hung hăng ngã lăn xuống mặt đất, có thể thấy cô ta ngã, cũng không ai đi đỡ.
Tất cả mọi người lạnh lùng nhìn cô ta.
"Đi thôi! Đừng để ý đến cô ta!"
"Hôm nay tôi không nên đi xem náo nhiệt, thật là mất mặt!"
Mấy đồng nghiệp lên tiếng oán thán rồi đi xa.
Hà Viện Viện ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn bóng dáng rời đi của bọn họ, thoáng mắt bỗng nhiên nhìn thấy ven đường, một chiếc Bently đang lẳng lặng đỗ.
Cô ta khó khăn bò dậy, nhìn về phía chiếc xe.
Thân xe đen bóng hình giọt nước, khí chất tôn quý, Hà Viện Viện liếc mắt một cái liền nhận ra đây là xe mà chính phủ nước M hay dùng.
Thủ đô chỉ có một chiếc.
Nghe nói, chiếc xe này được sản xuất số lượng có hạn cho người quyền quý, giá trị sản xuất gấp nghìn vạn lần, là tượng trưng cho thân phận tối cao.
Mộ Niệm Đồng này, thật sự là mợ chủ của nhà họ Lục?!
Hà Viện Viện không cam lòng gắt gắt cắn môi!
Nếu là thân phận như vậy, cô ta vì sao vẫn giấu diếm.
Nhất định, bên trong có ẩn tình gì đó!
Sau khi Mộ Niệm Đồng và Hàn Tĩnh Y lên xe, ngồi vào nơi này, nhìn vào trong xe đập vào mắt liền hoàn toàn sửng sốt vì những đồ trang trí xa hoa trong xe!
Trời ạ.
Bên trong xe này cũng xa hoa quá đi!
Ghế da màu đen, dưới chân là thảm cây thông Saskatchewan quý báu.
Một bên, hàng rượu nhỏ bày toàn những loại rượu Vodka sang quý, phát ánh sáng dưới ngọn đèn lộng lẫy.
Mộ Niệm Đồng không phải chưa từng nhìn thấy những thứ xa hoa, nhưng xe sang trọng như vậy, cũng là lần đầu tiên cô được ngồi.
Hàn Tĩnh Y ngồi một bên, cũng có chút lo lắng bất an, ngồi trên chiếc xe sang trọng thế này, thế cho nên không điều chỉnh được hô hấp!
"Đồng Đồng, trước cho mình xuống đi! Mình đi xe buýt là được rồi!"
Mộ Niệm Đồng còn chưa kịp mở miệng, Lục Cảnh Kiều đã mở miệng phân phó lái xe, "Dừng lại ở trạm xe buýt phía trước cho cô ấy xuống."
Trên mặt Hàn Tĩnh Y hơi xấu hổ.
Cô nói như vậy, chẳng qua khách sáo tượng trưng một chút thôi, hòa hoãn chút không khí.
Cô còn tưởng rằng, người đàn ông này sẽ khách khí đưa cô về nhà cơ!
Không ngờ, anh thế mà thật sự cho cô xuống xe.
Có lẽ là, do cô quấy rầy thế giới hai người của bọn họ đi?!
Xe dừng lại ở trạm xe buýt, Hàn Tĩnh Y xuống xe, vẫy tay với Mộ Niệm Đồng, "Đồng Đồng, ngày mai gặp!"
"Ừ."
Xe nhanh chóng chạy đi.
Mộ Niệm Đồng ngồi bên cạnh, không chuyển mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cố ý trốn tránh anh.
Nghĩ lại chuyện mới xảy ra vừa rồi, người đàn ông này làm như vậy, là vì ra mặt cho cô sao?
Cảm xúc trong lòng cô bây giờ rất nhiều, bởi vì bất luận là trong công việc, hay là trong cuộc sống thường ngày, hễ cứ gặp chuyện như vậy, cô đều nuốt uất ức vào trong bụng.
Nhưng mà, hôm nay, lại làm cho cô nảy sinh một cảm giác tỉnh ngộ.
------Hóa ra, được một người che chở, cưng chiều, sẽ là cảm giác này ư?
Hạnh phúc như bay lên mây, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Hà Viện Viện, cô ta suýt nữa nôn ra một ngụm khí đục.
Nhưng mà, vì sao cô lại không thể tránh được anh đây?
Cô há miệng thở dốc, muốn đánh vỡ sự im lặng này, nhưng mà lời nói còn nghen tại yết hầu, đột nhiên giọng người đàn ông truyền đến bên tai cô, "Suy nghĩ cái gì?"
Mộ Niệm Đồng kinh ngạc, mạnh mẽ quay đầu, người đàn ông vươn tay, ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong lồng ngực anh.
Cô trở tay không kịp, theo quán tính ngã vào lòng anh.
Anh cúi đầu nhìn cô, đối mắt thâm thúy.
Cô nâng mắt trừng anh, mắt song sánh hàm tình.