Sân bay --
Cheney cầm một bó hoa hồng, đứng ở trong đám người nhưng đặc biệt có thể thấy được.
Mẹ Hoàng Phủ đẩy xe, bên trên là bốn vaili hành lý lớn, từ bên trong bước ra. Cheney liếc mắt liền thấy được Grandma của hắn, hô to: “Grandma, chúng cháu ở bên này.”
Mẹ Hoàng Phủ buông xe đẩy ra, chạy về phía cháu nội ngoan của mình, “Cháu nội, Grandma tới rồi!” Mẹ Hoàng Phủ ngồi xổm người xuống, ôm lấy Cheney, hôn không ngừng lên mặt hắn. “Cháu nội ngoan, Grandma rốt cục được gặp cháu.”
Cheney đem hoa hồng đưa cho mẹ Hoàng Phủ, nói: “Grandma, hoa này tặng cho bà.” Cheney cũng hôn lên mặt mẹ Hoàng Phủ một cái.
“Cháu nội ngoan! Cám ơn cháu!”
Hoàng Phủ Thần Phong gọi Tiểu Bân tới đẩy xe giúp cho mẹ của hắn.
Mẹ Hoàng Phủ nắm tay Cheney, đi đến trước mặt Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng, thanh âm nghẹn ngào, nói: “Chỉ Ngưng, những năm gần đây Phong tiểu tử này thực có lỗi với cháu, nhưng cháu vẫn dạy dỗ con trai tốt như vậy, bá mẫu cám ơn cháu.”
“Bá mẫu, bác đừng khóc a! Chúng ta bây giờ đã không sao rồi! Bác không nên thương tâm.” Chỉ Ngưng giúp mẹ Hoàng Phủ lau nước mắt.
“Ừ, bá mẫu không khóc. Con trai, cha của con cũng tới, ông ấy vừa mới đi vào toilet, ông ấy cũng đã thông suốt, biết năm đó chính mình hơi quá đáng, thời điểm mình biết hắn có hai cháu nội ngoan, không biết cao hứng biết bao nhiêu.” Mẹ Hoàng Phủ kéo tay Hoàng Phủ Thần Phong nghiêm túc nói.
“Mẹ, con biết.”
Lúc này, Hoàng Phủ Thần Phong nhìn thấy cha hắn bước ra. Từ khi hắn rời nhà đến bây giờ, Hoàng Phủ Thần Phong đã thật lâu chưa từng gặp lại cha của hắn rồi, cha hắn thoạt nhìn già hơn rất nhiều, nhưng vẫn không hề giảm bớt chút khí phách nào.
Hoàng Phủ Thần Phong đi lên trước, ôm lấy cha hắn, kêu lên: “Cha!”
“Tiểu tử thối, con rốt cục trưởng thành!” Cha Hoàng Phủ vỗ vai Hoàng Phủ Thần Phong, hắn cũng giống như mẹ Hoàng Phủ, thích gọi Hoàng Phủ Thần Phong là tiểu tử thối.
“Con trai, chúng ta trước tiên đến bệnh viện thăm cháu nội lớn của mẹ, ai! Mới năm tuổi đã bị loại bệnh này, cháu nội nhất định rất đau.” Mẹ Hoàng Phủ một lòng nhớ mong cháu nội lớn đang trong bệnh viện, bà đau lòng a!
Chỉ Ngưng cùng mẹ Hoàng Phủ, Cheney cùng Grandpa của hắn trò chuyện những năm gần đây, mẹ thân ái chăm sóc bọn họ như thế nào.
Đến bệnh viện, mẹ Hoàng Phủ mụ mụ đứng trước kính thủy tinh, nhìn cháu nội ngoan của mình đang tiêm, nước mắt của bà liền ngăn không được chảy xuống. Bà cầm điện thoại lên, nói: “Cháu nội ngoan, bà là Grandma.”
“Chào Grandma!” Ivan biết rõ mẹ Hoàng Phủ nhất định là vì bệnh của hắn mà thương tâm, hắn lập tức an ủi: “Grandma, bà đừng khóc, cháu đã không sao rồi, rất nhanh có thể ra khỏi đây, cha đã cứu cháu, Grandma không cần phải lo lắng.”
“Cháu nội ngoan, hảo hảo ở bên trong dưỡng bệnh, chờ cháu khỏi bênh, cha mẹ cháu liền kết hôn.” Chỉ Ngưng giúp mẹ Hoàng Phủ lau nước mắt. “Lão công, ông tới cùng cháu nội ngoan nói vài lời.” Mẹ Hoàng Phủ đưa điện thoại cho chồng.
“Chào Grandpa!”
“Ai! Cháu nội bảo bối. Grandpa chờ cháu đi ra.” Cha Hoàng Phủ liên tục gật đầu, hắn nhìn con dâu và hai cháu nội bảo bối, khả năng không yêu thích là không thể!
Trở lại biệt thự, Hoàng Phủ Thần Phong cùng cha hắn đến thư phòng, mẹ Hoàng Phủ, Chỉ Ngưng và Cheney ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, mẹ Hoàng Phủ đem quà chuẩn bị cho con dâu và cháu nội đều lấy ra. Cheney vô cùng cao hứng.
“Tiểu tử thối, qua nhiều năm như vậy, cha cũng nghĩ thông suốt, cũng không miễn cưỡng con, chờ hai cháu nội ngoan của cha trưởng thành, sẽ có người nguyện ý tiếp nhận tập đoàn [Hoàng Phủ].
“Cha, con đã nghĩ kỹ, con sẽ đem tập đoàn [Hoàng Phủ] và công ty ‘Earl’ của con xác nhập làm một, làm cho ‘Eral’ trở thành công ty con của tập đoàn Hoàng Phủ, sau đó lại từ từ đem tổng công ty ở Mĩ chuyển đến Đài Bắc. Cha có thể cùng mẹ ở Đài Bắc hoặc là đi du lịch vòng quanh thế giới.” Hoàng Phủ Thần Phong cắt ngang lời cha hắn nói.
“Con trai, con nói có thật không? Con thật sự tính toán kế thừa tập đoàn Hoàng Phủ sao?” Cha Hoàng Phủ không thể tin được, đã từng vì chuyện kế thừa mà cùng hăn ầm ĩ một trận, vừa rời khỏi nhà, hiện tại rõ ràng chủ động kế thừa công ty?
“Đúng vậy, hiện tại tuổi của cha cũng lớn, cũng nên về hưu. Con còn trẻ, cha đừng lo.”
“Tiểu tử thối, không hổ là đã trở thành người làm cha. Không tệ!”
Sau khi bọn họ thương lượng xong, tổng tài của tập đoàn Hoàng Phủ cũng đổi người rồi. Mà ân oán nhiều năm qua của cha con họ cũng từ đây khắc biến mất.
Hoàng Phủ Thần Phong vì kết hôn cùng Ngưng Nhi của hắn hao tốn không ít tâm tư.
Đầu tiên, hắn và Chỉ Ngưng tự mình bay đến Paris, thỉnh nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng đặt áo cưới, cái áo cưới này, tốn thời gian một tháng mới hoàn thành. Trên áo cưới có khảm một ngàn viên trân châu tinh thiết tự nhiên, hơn nữa có một đính một viên kim cương xanh mười gram trước ngực. Cả chiếc áo cưới, tổng cộng chọn dùng viên kim cương cùng một trăm viên đá ru-bi. Đá ru-bi ở giữa, tượng trưng cho tình yêu. Nhà thiết kế áo cưới còn giúp Chỉ Ngưng thiết kế một đôi giày cao gót màu trắng, tổng cộng dùng hai mươi viên kim cương cùng ru-bi, nhà thiết kế còn đặc biệt thiết kế cho Chỉ Ngưng một bó hoa cô dâu.
Hoàng Phủ Thần Phong tự mình thiết kế trang sức cho Chỉ Ngưng. Hắn còn bao du thuyền xa hoa để cửa hành hôn lễ.
Trong hôn lễ --
Hoàng Phủ Thần Phong nắm tay Chỉ Ngưng, chậm rãi hướng Mục Sư đi tới. Khi mục sư tuyên bố xong, hai người trao nhẫn cho nhau, Hoàng Phủ Thần Phong thâm tình hôn Chỉ Ngưng.
Trước cái nhìn soi mói của bạn bè, Hoàng Phủ Thần Phong ôm Chỉ Ngưng vào động phòng.
Trong phòng --
“Ngưng Nhi, em rốt cục đã gả cho anh.”
“Vâng, em thật hạnh phúc!”
“Bảo bối, anh yêu em!”
“Em cũng yêu anh!”
“Bảo bối, chúng ta lại sinh con gái đi, sinh con gái đẹp như em vậy.”
“Không cần! Rất đau a!”
“Anh muốn, nhất định phải!
“Không cần phải” A!”
Tiểu công chúa đáng yêu của bọn họ, đã chuẩn bị muốn đến thế giới này sao! Trên thế giới này, cũng sẽ có một người đàn ông sủng cô đang chờ cô.