Buổi tối, Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng đến nơi bọn họ lần đầu tiên ăn cơm “Mạt Lan Đóa”. Hôm nay, vì chúc mừng thành công của Chỉ Ngưng, Hoàng Phủ Thần Phong bao cả nhà hàng, mời tất cả những nhà thiết kế tham dự cuộc thi tới. Chỉ Ngưng cũng mời hảo bằng hữu Tử Yên của mình cùng tới.
“Chỉ Ngưng, cậu rất lợi hại a! Mới thời gian ngắn như vậy, trang sức cậu thiết kế đã bán thực tốt, chúc mừng cậu!” Tử Yên từ trong đáy lòng chúc mừng Chỉ Ngưng.
“Cám ơn Tử Yên, cậu cũng phải cố gắng lên! Cậu nhất định có thể càng ngày càng giỏi.” Chỉ Ngưng kích động ôm lấy Tử Yên.
“Đúng vậy, đúng vậy! Hàn tiểu thư, cô thật sự rất giỏi, cô vừa tới bộ phận thiết kế tôi liền nhìn ra cô rất có tiềm chất.” Hiện tại toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều biết Chỉ Ngưng cùng tổng tài bọn họ quan hệ rất tốt, cả đám đều đến chúc mừng Chỉ Ngưng.
“Cám ơn mọi người, hôm nay tôi thật cao hứng, cám ơn.” Chỉ Ngưng cũng lễ phép nói.
Mà Hoàng Phủ Thần Phong ở một bên là vẻ mặt bất mãn, bởi vì cả đêm Chỉ Ngưng đều tiếp đón người khác, đem Hoàng Phủ Thần Phong vứt ở một bên. Nửa giờ sau, Hoàng Phủ Thần Phong rốt cục không thể nhịn được nữa, kéo Chỉ Ngưng từ trong đám người ra.
“Uy, Phong, anh làm gì thế? Đi chậm một chút!” Chỉ Ngưng bị hành động kia làm hoảng sợ kêu to.
Hoàng Phủ Thần Phong không để ý tới cô, trực tiếp đem Chỉ Ngưng nhét vào trong xe của hắn sau đó mới nói: “Hừ! Còn hỏi anh làm sao? Cả buổi tối hôm nay em đều không chú ý tới anh, hiển nhiên là quên mất anh, không phải sao?”
“Anh tức giận?” Chỉ Ngưng nhìn vẻ mặt Hoàng Phủ Thần Phong, cẩn thận hỏi.
“Em nói thử xem?” Hoàng Phủ Thần Phong nhìn thoáng qua biểu lộ của Chị Ngưng, sau đó trong lòng cười thầm.
“Thật sao! Em giải thích với anh, thực xin lỗi, em không phải cố ý không để ý tới anh, em cam đoan lần sau sẽ không, anh không nên tức giận được không?” Chỉ Ngưng mở to mắt nhìn Hoàng Phủ Thần Phong.
“Được, em hôn anh một cái anh liền không tức giận.” Hoàng Phủ Thần Phong nhân cơ hội yêu cầu.
“A? Anh... anh đáng ghét a!” Lúc này mặt Chỉ Ngưng lại đỏ lên.
“Quên đi, nhìn em ủy khuất như vậy.” Hoàng Phủ Thần Phong cố ý tức giận nói.
Chỉ Ngưng sợ Hoàng Phủ Thần Phong tức giận, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái, nhưng Hoàng Phủ Thần Phong đâu chịu bỏ qua như vậy, lấy tay giữ lấy gò má Chỉ Ngưng. Từ bị động biến thành chủ động, đem đầu lưỡi dò xét đôi môi Chỉ Ngưng, mà Chỉ Ngưng cũng gắt gao ôm cổ Hoàng Phủ Thần Phong hưởng thụ lấy nụ hôn này.
Đến khi sợ mình không kìm chế được, hắn mới rời khỏi môi cô. Chỉ Ngưng xấu hổ cúi đầu, mỗi lần hắn hôn cô, cô đều đỏ mặt. Hoàng Phủ Thần Phong thích nhìn nhất là Chỉ Ngưng lúc này.
“Ngưng Nhi, chúng ta cũng đã hôn nhiều lần như vậy, sao em vẫn thẹn thùng a? Ha ha!” Hoàng Phủ Thần Phong trêu ghẹo nói.
“Anh... nhanh lái xe đi!” Chỉ Ngưng quay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Tuân mệnh!” Nói xong, Hoàng Phủ Thần Phong liền lái xe hướng về nhà, tay phải của hắn còn cùng tay trái của Chỉ Ngưng mười ngón đan xen.
Về đến nhà, Chỉ Ngưng tắm rửa xong liền lập tức lên giường ngủ, cô thật sự rất cần nghỉ ngơi. Không lâu sau cô liền ngủ mất.
“Rầm rầm” Chỉ Ngưng đang ngủ say đột nhiên nghe được tiếng sấm, còn nhìn thấy tia chớp. Cô trực tiếp nhảy xuống giường, hét chói tai chạy ra khỏi phòng.
Chỉ Ngưng đẩy mạnh cửa phòng Hoàng Phủ Thần Phong ra, sau đó nhảy lên giường Hoàng Phủ Thần Phong, hai tay ôm lấy eo hắn, chôn đầu trong ngực hắn, thanh âm run rẩy: “Phong, em, em sợ, bên ngoài có sấm... em sợ.”
Hoàng Phủ Thần Phong thấy Chỉ Ngưng đột ngột xuất hiện, hắn hôn cô, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô nói: “Ngoan, không phải sợ, có anh ở đây sẽ không sao. Ngủ đi! Anh ôm em.”
“Vâng, vậy anh không cần đi.”
“Được, anh không đi, ngủ đi!” Hoàng Phủ Thần Phong không nghĩ tới Chỉ Ngưng lại sợ tiếng sấm như vậy, sợ đến nỗi chạy lên giường của hắn.
Chỉ Ngưng không có phản ứng gì, Hoàng Phủ Thần Phong cúi đầu nhìn một chút. Nguyên lai cô đã ngủ, trên mặt cô còn có nước mắt chưa khô. Hoàng Phủ Thần Phong hôn hôn những giọt nước mắt rồi ôm Chỉ Ngưng cùng ngủ.
Trời vừa sáng, Chỉ Ngưng liền tỉnh. Cô nhớ đêm qua chính mình sợ tiếng sấm sau đó không chú ý hết thảy chạy tới phòng Hoàng Phủ Thần Phong, không nghĩ tới, Hoàng Phủ Thần Phong cả đêm đều ôm cô, một chút di chuyển cũng không. Chỉ Ngưng cho tới bây giờ đều chưa thấy qua Hoàng Phủ Thần Phong ngủ, cô nhịn không được đưa tay vuốt ve mặt hắn. Ha ha, không nghĩ tới làn da của một người đàn ông như hắn lại tốt như vậy, hơn nữa trên mặt không có một vết bẩn.
“Ngưng Nhi thân ái, xin hỏi mặt của anh chơi rất vui vẻ sao? Sờ soạng lâu như vậy.” Hoàng Phủ Thần Phong từ lúc Chỉ Ngưng tỉnh lại thì cũng đã tỉnh, chỉ là hắn không mở mắt, cũng muốn nhìn một chút Chỉ Ngưng muốn làm gì, không nghĩ tới cô cư nhiên sờ sờ mặt hắn.
“Ách, Phong, da của anh làm sao bảo dưỡng thực tốt? Thật trơn a! Cho nên em nhịn không được sờ soạng một chút!” Ai, khuôn mặt nhỏ nhắn của Chỉ Ngưng lại đỏ.
“Không có bảo dưỡng, da của anh vốn là rất tốt, em ghen tị?” Hoàng Phủ Thần Phong luôn cùng Chỉ Ngưng giữ một khoảng cách nhất định, từ khi Chỉ Ngưng xuất hiện, hắn đã lâu không có đụng tới phụ nữ, hơn nữa đêm qua một mực chịu đựng. (Ôi, nam nhân trẻ tinh lực dồi dào =))))))))))))))
“Mới không phải! Nhanh rời giường a! Tới công ty, hôm nay chúng ta đi sớm một chút.” Chỉ Ngưng cũng cảm thấy Hoàng Phủ Thần Phong bất thường, nói xong liền đứng lên.
“Được, em trở về phòng thay quần áo trước đi! Anh sẽ xuống ngay.”
“Vâng, vậy anh nhanh lên nhé!”
Chờ Chỉ Ngưng rời khỏi phòng, Hoàng Phủ Thần Phong liền lập tức vọt tới phòng tắm đem nước lạnh đè xuống dục hỏa của mình.