Thẩm Tư Ngôn từ trong nhà ra, lái xe trực tiếp đến sân bay.
Trong chốc lát, từ cửa vip một người con gái vóc dáng cao gầy đi ra, cô gái thật xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo không chút tì vết.
Cô mặc váy đen dài, trong tay xách ví lớn màu bạc, dưới chân là giày cao gót bảy phân, tóc dài, khí chất giỏi giang, lưng thẳng tắp, toàn thân đều tản ra sự tự tin hiếm có.
Vừa đi ra, liền thấy Thẩm Tư Ngôn đang chờ cô, Tống Cẩn cười vẫy tay, "A Ngôn."
Bước chân càng nhanh thêm.
Đi đến trước mặt Thẩm Tư Ngôn liền nhịn không được cười trêu ghẹo anh, "Không phải anh bận rộn sao, tự nhiên rảnh tới đón em."
Thẩm Tư Ngôn cười một cái, duỗi tay cầm hành lý của cô, "Em lâu như vậy không trở về, anh tới đón em một chút, không làm sao."
Tống Cẩn cười nhạo một tiếng, tiến lên kéo tay Thẩm Tư Ngôn, "Ai, em vừa xuống máy bay đã nhận được điện thoại của mẹ anh."
Thẩm Tư Ngôn hơi ngẩn ra, ngay sau đó, nặng nề hỏi: "Bà ấy nói cái gì?"
"Dặn em xuống máy bay phải cùng anh trở về...... Nói là làm thức ăn ngon, dặn em về ăn cơm, hình như, ba mẹ em cũng ở đó."
Thẩm Tư Ngôn sắc mặt đen vài phần, đẩy hành lý đi phía trước, không nói một lời.
Tống Cẩn thở dài, thời gian bay lâu, cô có chút mệt mỏi, nghiêng đầu gối lên vai Thẩm Tư Ngôn, vừa đi vừa nói chuyện: "Này, đã bao nhiêu năm, anh nói xem sao ba mẹ em vẫn chưa từ bỏ, hai bọn mình nếu muốn ở bên nhau cần đến tận bây giờ sao?"
Tống Cẩn và Thẩm Tư Ngôn là thanh mai trúc mã, hai bên gia đình lại thân thiết, từ khi Tống Cẩn hiểu chuyện, đã nghe trưởng bối trong nhà nói, chờ cô trưởng thành phải làm vợ Thẩm Tư Ngôn.
Bất quá, Thẩm Tư Ngôn và Tống Cẩn hai người căn bản không giống như suy nghĩ của các bậc trưởng bối.
Thời điểm Thẩm Tư Ngôn đọc sách, một lòng một dạ muốn trở thành người học giỏi, sau này đi làm lại trở thành một kẻ cuồng công việc, trước khi gặp được Nhậm Từ Từ, căn bản không biết tình yêu là gì.
Còn Tống Cẩn, học trung học đã bắt đầu yêu đương, coi tình yêu là thức ăn tinh thần.
Một người hơn mười tuổi đã biết tình yêu với một người hơn hai mươi năm vẫn chả hiểu tình yêu là gì, từ lúc bắt đầu, hai người đã không cùng một con thuyền, có thể ở cùng một chỗ quả thực là lạ lùng.
Ra đến đại sảnh, Thẩm Tư Ngôn đem hành lý bỏ vào cốp xe.
Lên xe liền trở về.
"Em đi đâu?" Qua cầu vượt, Thẩm Tư Ngôn vừa lái xe vừa hỏi cô.
Tống Cẩn chớp chớp mắt, "Không phải về nhà anh sao?"
Thẩm Tư Ngôn híp đôi mắt, nhìn cô một cái, "Em xác định muốn đi? Không sợ bị bức hôn?"
"......"
Đến bệnh viện trung tâm của thành phố, Tống Cẩn trong lòng nhảy một chút, theo bản năng kêu, "Dừng xe!"
"Làm sao vậy?" Thẩm Tư Ngôn kỳ quái nhìn cô một cái, nhưng vẫn đem xe dừng bên đường.
Xe dừng lại, Tống Cẩn vẫn ngồi ở chỗ đó, bất động.
Thẩm Tư Ngôn theo cửa sổ xe nhìn ra, mới phát hiện chạy đến bệnh viện trung tâm thành phố.
"Em--"
"Em đi tìm Lâm Cảnh Thành...... Kiếm bữa cơm."
Tống Cẩn nói, cởi dây an toàn, muốn xuống xe.
Thẩm Tư Ngôn theo bản năng mà giữ chặt cánh tay cô, khuyên cô, "Tống Cẩn, em hà tất phải vậy?"
Tống Cẩn nghe thấy những lời này, đôi mắt đột nhiên đỏ lên, thanh âm mang theo vài phần nghẹn ngào, "Em mấy năm nay, rất nhớ anh ấy."
Nói xong, liền bỏ tay Thẩm Tư Ngôn, xuống xe, hướng bệnh viện đi đến.
Thẩm Tư Ngôn ở cửa bệnh viện chốc lát, hút nửa điếu thuốc, lấy di động gọi cho Nhậm Từ Từ.
Nhậm Từ Từ đang nhà Khương Tiểu Đường thăm con gái, nhận được điện thoại của Thẩm Tư Ngôn, vội vàng nghe, "Có gì sao--"
"Cô ở nơi nào?"
"Tôi......"
"Từ Từ, cậu thấy người này thế nào? Xem tư liệu, gia đình, điều kiện cá nhân đều rất không tồi, tốt nghiệp nghiên cứu sinh, lại vô cùng chính trực, nếu được đi xem một chút đi?"
Khương Tiểu Đường ở bên cạnh lên mạng tìm đối tượng cho Nhậm Từ Từ, cuộc nói chuyện toàn bộ được truyền vào ống nghe.
Đầu bên kia, Thẩm Tư Ngôn sắc mặt âm trầm, lạnh giọng hỏi: "Nhậm Từ Từ, cô đang ở nhà bạn sao?"