Thẩm Tư Ngôn ánh mắt sáng quắc, anh suy nghĩ cái gì, rất rõ ràng.
Nhậm Từ Từ đứng tại chỗ không nhúc nhích, bàn tay nắm chặt lại.
Thẩm Tư Ngôn nhíu mi, "Gọi cô tới đây, cô không hiểu sao? Nhậm Từ Từ, cô vừa mới đáp ứng cái gì, đã quên rồi sao? Đến mức này rồi, còn rụt rè cái gì?"
Đúng vậy, cô đã đồng ý với anh, đem bản thân bán cho anh một năm. Nhậm Từ Từ cắn chặt môi dưới, đi tới gần bên anh. Cô còn chưa tới gần, Thẩm Tư Ngôn liền túm chặt lấy cổ tay cô, đem cô ấn lên bàn. Anh cúi người, môi hai người cơ hồ sắp dán vào nhau. Trong ánh mắt của Thẩm Tư Ngôn như có vạn ngọn lửa nhỏ, giây tiếp theo dường như sẽ bùng cháy.
Nhậm Từ Từ đã ở bên anh rất lâu, mỗi lần anh lộ ra ánh mắt như vậy, cô liền biết tiếp theo anh muốn làm cái gì. Cô giơ tay chặn trước ngực anh. Thẩm Tư Ngôn đôi mắt mị hoặc, sắc mặt khó coi, "Cô dám cự tuyệt tôi?"
Nhậm Từ Từ nói: "Tôi nhận tiền của anh, chắc chắn thực hiện nghĩa vụ, nhưng hôm nay quả thực không thể."
Thẩm Tư Ngôn nghe thấy Nhậm Từ Từ nói " thực hiện nghĩa vụ ", trái tim giống như bị người ta đâm một nhát. Tại sao lại đi đến nước này? Anh và Nhậm Từ Từ tại sao lại thành loại quan hệ này?
Trước kia anh cảm thấy cuộc sống vô cùng tốt đẹp, hiện giờ ở cùng cô, chỉ là thực hiện nghĩa vụ? Anh thế nào? Chỉ là hưởng thụ quyền lợi sao? Thẩm Tư Ngôn trong lòng buồn đến hoảng, ánh mắt lạnh băng mà nhìn Nhậm Từ Từ một cái, chung quy vẫn buông cô ra.
"Tương lai còn dài, Nhậm Từ Từ, cô có rất nhiều thời gian để thực hiện nghĩa vụ."
Nhậm Từ Từ mím môi, không nói chuyện.
--------
Buổi tối, Nhậm Từ Từ được Thẩm Tư Ngôn đưa về nhà. Trên xe, cô gọi điện thoại cho ba. Điện thoại kêu một hồi, giọng nói hưng phấn của Nhậm Hoa Sơn từ đầu kia truyền tới, "Con gái à! Con thật có bản lĩnh! Nhanh như vậy liền kiếm được nhiều tiền như vậy, đúng là may mắn của ba! Ba biết chắc, con gái của ba sẽ kiếm được tiền."
Nhậm Hoa Sơn càng nói càng làm Nhậm Từ Từ hổ thẹn đến cực điểm. Cô kiếm tiền, là dùng thân thể của mình để đổi lấy. Không những vậy, đây lại là người mà cô yêu nhất, lại càng thêm hổ thẹn ngàn lần.
Nhậm Từ Từ trong lòng khó chịu, có chút vô lực nói: "Ba về sau đừng sa vào bài bạc nữa, đây là lần cuối cùng, về sau còn như vậy, con thật sự sẽ không giúp ba."
Nhậm Hoa Sơn không ngừng bảo đảm, "Con yên tâm đi! Con gái, ba về sau không bao giờ đánh bài, ba ngày mai liền đi tìm công việc!" Lời đảm bảo này, Nhậm Từ Từ đã nghe không dưới hai mươi lần. Đáng tiếc, nói nhiều như vậy, Nhậm Hoa Sơn chưa bao giờ làm được.
Cô không còn sức để trò chuyện với ông nữa liền ngắt điện thoại.
"Nhậm Từ Từ, ba cô nói rất đúng, cô thật sự kiếm ra tiền." Cô mới vừa ngắt điện thoại, Thẩm Tư Ngôn đột nhiên cười lạnh một tiếng. Lời này, ý châm chọc quá rõ ràng.
Nhậm Từ Từ trong lòng đau một chút, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước, nhấp miệng không phát ra âm thanh. Xe chạy thật nhanh đến biệt thự bên ngoài của Thẩm Tư Ngôn. Chớp nhoáng đã bốn năm, Nhậm Từ Từ có nằm mơ cũng chưa nghĩ đến cô sẽ lại trở lại nơi này. Nơi này vẫn không thay đổi, giống hệt trước kia. Đi vào, Thẩm Tư Ngôn liền nói: "Từ hôm nay trở đi, cô ở cùng phòng với tôi, trừ khi tôi ở bên ngoài, một ngày ba bữa cũng sẽ là cô phụ trách, thực đơn ba bữa đặt chỗ kia, mỗi ngày cô chỉ cần dựa theo thực đơn làm là được. Trừ nấu cơm, chuyện khác không cần cô làm, trong nhà thứ hai hàng tuần sẽ có người tới dọn dẹp. Cho nên cô phải làm chính là hầu hạ tôi cho tốt, chăm sóc tốt cho dạ dày của tôi."
Thẩm Tư Ngôn nói xong, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô, "Nghe hiểu chưa?"
Nhậm Từ Từ đã hoàn toàn ngốc, xấu hổ, "Cái kia...... Anh cũng biết, tôi không biết nấu cơm......"
Nhậm Từ Từ khi còn bé cũng chưa bao giờ nấu cơm, nói đúng ra, cô từ bé cũng không dám tiến vào phòng bếp, không dám nấu ăn. Khi còn nhỏ, nhà bếp của hàng xóm bị nổ rất lớn, đinh tai nhức óc, phòng gần như sụp đổ, cho nên cô đã lưu lại ám ảnh trong lòng, đến bây giờ cũng chưa tan đi. Thẩm Tư Ngôn đôi mắt thật sâu, nhìn chằm chằm cô hỏi: "Vậy cô biết làm cái gì?"
Nhậm Từ Từ: "......"
Thẩm Tư Ngôn: "........." -_-
Sau một lúc lâu không nói chuyện. Thẩm Tư Ngôn ánh mắt nặng nề mà liếc cô một cái, rồi sau đó âm thanh lạnh lùng nói: "Tôi hiện tại đói bụng, đi nấu cơm, làm xong mang lên thư phòng cho tôi." Anh dặn dò xong, xoay người lên tầng.
Nhậm Từ Từ nhìn chằm chằm bóng dáng anh, than dài một tiếng.