"Thẩm tổng, Nhậm tiểu thư đã đợi anh ở dưới hơn ba tiếng, nhiệt độ ngoài trời như vậy, có nên mời cô ấy lên không?"
Thư ký Lâm Hân vừa làm việc ở bên ngoài trở về, phát hiện Nhậm Từ Từ vẫn đứng chờ ở dưới, bị ánh nắng mặt trời chiếu vào khiến sắc mặt có chút tái nhợt, lúc này mới nhịn không được nói với Thẩm Tư Ngôn một tiếng.
Thẩm Tư Ngôn không ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng, "Lâm Hân, cô rảnh rỗi nên buồn chán phải không?"
Lâm Hân trong lòng đột nhiên run một chút, lại không dám nhiều lời, hoảng loạn lui ra ngoài.
Cô mới từ trong văn phòng Thẩm Tư Ngôn ra, quay đầu lại liền thấy Lục Tử Diễn, vội vàng cúi đầu, "Lục tổng."
Lục Tử Diễn nhìn chằm chằm cô, nhướng mày cười cười, "Làm sao vậy? Nói giúp Nhậm Từ Từ nên bị mắng?"
Lâm Hân thở dài, " Lúc tôi mới đi lên, thấy sắc mặt Nhậm tiểu thư rất kém, tôi sợ cô ấy phơi nắng thêm chút nữa, sẽ xảy ra chuyện."
Lục Tử Diễn nói: "Xảy ra chuyện cũng do cô ấy tự tìm tới, Nhậm Từ Từ với Thẩm tổng, ai cũng không nói được. Được rồi, cô đừng khuyên nữa, đi thôi."
Lục Tử Diễn nói xong, hướng văn phòng đi đến.
Nhậm Từ Từ ở dưới ánh nắng chói chang đứng vài tiếng đồng hồ, cô bị phơi đến đau đầu chóng mặt.
Gần đây không có chỗ nào tránh nắng, chỉ có thể đứng phơi như vậy.
Rất nhiều lần, Nhậm Từ Từ cảm thấy như mình sắp ngất đi, hoảng loạn dựa vào lan can bên cạnh mới đứng vững.
Đợi hơn ba giờ sau, trên đầu đột nhiên mây đen kéo đến.
Nhậm Từ Từ ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ: Ông trời chơi cô rồi.
Cô vừa nghĩ, đột nhiên sấm sét ầm ầm, mưa to ầm ầm trút xuống.
Xung quanh đều là người trú mưa, mọi người chạy thật nhanh, nước bắn hết lên người cô.
Nhậm Từ Từ ngây ngốc hoàn toàn.
Cô ngơ ngẩn đứng đó, mặc cho mưa rơi trên đầu.
Còn chưa kịp hoàn hồn lại, ba cô gọi điện đến.
Nhậm Từ Từ nhìn điện thoại kêu, do dự một hồi lâu, ngón tay run rẩy ấn nút nghe.
Giọng nói của ba truyền đến, "Từ Từ, thế nào rồi? Con đã vay được tiền chưa? Bọn họ đã thúc giục, con mau mang tiền lại đây, nếu không bọn họ sẽ giết ta!"
Nhậm Từ Từ nghe giọng nói của ba, trái tim giống như bị người ta nắm chặt, đau đến tức thở.
Nước mắt liền chảy ra, từng giọt từng giọt hòa với nước mưa trên mặt.
Cô run người, không chịu được, bám vào lan can ngồi xổm trên mặt đất, gắt gao ôm ngực, "Nhậm Hoa Sơn, con hận ba, tại sao ba lại không thể bỏ thói cờ bạc chứ!"
Nhậm Hoa Sơn hoảng loạn kêu lên, "Từ Từ! Con nói gì vậy? Ba là ba con, con không thể mặc kệ! Con mau mang tiền lại đây! Nhanh lên!"
Nhậm Từ Từ cúp điện thoại, cuối cùng không nhịn được ngồi xổm trên mặt đất nức nở khóc lên thành tiếng.
Thẩm Tư Ngôn đứng ở cửa sổ sát đất tầng , tầm mắt lạnh nhạt dừng ở thân ảnh nhỏ bé dưới kia.
Đột nhiên nhớ tới bốn năm trước, năm ấy, Nhậm Từ Từ tuổi, học đại học năm .
Ngày đó buổi tối, anh vì muốn cùng Nhậm Từ Từ ăn sinh nhật, để lại đơn xin nghỉ học, từ nước ngoài gấp gáp trở về, chuẩn bị cho cô một bất ngờ.
Buồn cười chính là, khi anh mang theo quà, lòng tràn đầy vui mừng đến trường của cô, đáp lại chính là vết thương đau lòng kia.
Khi đó giống như một dao đâm vào lòng anh, cho tới bây giờ, vẫn để lại một vết thương rỉ máu.
Cô lúc ấy đã nói cái gì?
Cô không biết lúc đó anh ở đằng sau, đắc ý cùng bạn nói: "Mình thật sự không thích Thẩm Tư Ngôn, nếu không phải thích tiền, mình sẽ không ở bên cạnh hắn. Chờ khi mình kiếm đủ tiền từ người hắn sẽ lập tức đá. Hắn còn muốn kết hôn cùng mình, thật hoang đường......"
Lời nói ấy đã đả kích anh nặng nề như nào? Thật sự, so với bị dao đâm thì còn đau hơn.
Thẩm Tư Ngôn đã quên anh lúc ấy đã chịu đựng như thế nào, về sau cùng Nhậm Từ Từ chia tay, một khoảng thời gian dài anh như sống trong địa ngục, không thấy ánh sáng mặt trời.
Anh sống ba mươi năm trên đời, trước nay không thích ai, lần đầu tiên không thể kiềm chế được yêu cô say đắm, hận không thể đem chính trái tim của mình dâng cho cô, lại không ngờ, cuối cùng anh nhận được lại là một vết thương chảy máu đầm đìa.
Anh chưa từng thích ai như vậy, cũng chưa từng hận ai nhiều đến vậy.
Nhậm Từ Từ là ngoại lệ.
Anh đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn Nhậm Từ Từ ngồi xổm dưới trời mưa to, ánh mắt như kết thêm một tầng sương, lạnh đến không chịu được.
Trời vẫn mưa to tầm tã.
Nhậm Từ Từ ngồi xổm trên mặt đất, choáng váng đầu, thân thể vô lực mà dựa vào lan can.
Cô sợ không đợi được Thẩm Tư Ngôn. Nhưng không tìm anh, cô cũng không biết tìm ai hỗ trợ.
Ba của cô là dân cờ bạc, cô đã nhiều lần không muốn quan tâm đến ông ta, nhưng thời điểm có người cầm dao kề cổ ông ấy, cô chung quy cũng không nhẫn tâm nhìn ông như thế.
Mấy năm nay, cô kiếm tiền, phần lớn đều là để giúp ông trả nợ cờ bạc.
Một vạn, ba vạn, năm vạn, cô có thể kiếm được, có thể trả cho ông. Nhưng cô nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, ông lần này lại đánh trận lớn như vậy, ba mươi vạn, bán cô đi cũng không trả được.
Nhậm Từ Từ gắt gao che mắt lại, khóc đến bả vai run lên từng hồi.
Không biết qua bao lâu, Nhậm Từ Từ mở mắt, một đôi giày da đen xuất hiện trong tầm mắt cô.
Tim cô đập nhanh một chút, ngẩng đầu lên, Thẩm Tư Ngôn đang đứng trước mặt cô.
Đã bao năm rồi cô không gặp hắn? Thế nên khi thấy anh, Nhậm Từ Từ đột nhiên muốn khóc.
Cô có chút hoảng loạn mà bám vào lan can đứng dậy.
Bởi vì ngồi xổm trên đất lâu, lúc đứng dậy trước mắt đột nhiên tối sầm lại, suýt nữa té xỉu. Cô theo bản năng mà bắt lấy lan can, ổn định vài giây, cảm giác đau đầu mới đỡ.
Nhậm Từ Từ nhìn Thẩm Tư Ngôn. Trong lúc đứng chờ anh cô đã suy nghĩ những lời muốn nói, nhưng khi thật sự nhìn thấy anh, lại bỗng nhiên cái gì cũng không nói được, cổ họng khô khốc.
Thẩm Tư Ngôn che ô màu đen, đứng có chút xa cô, nhưng Nhậm Từ Từ vẫn có thể cảm giác được hơi thở lạnh lẽo trên người anh.
Nhậm Từ Từ có chút khẩn trương mà bước tới gần anh, cách anh ba mét thì dừng lại.
"Thẩm...... Thẩm Tư Ngôn......"
"Có chuyện liền nói, tôi cho cô một phút đồng hồ thời gian." Thẩm Tư Ngôn không kiên nhẫn mà nhìn cô một cái, giơ tay nhìn thời gian.
Nhậm Từ Từ trong lòng hoảng loạn, trong đầu trống rỗng.
Cô rõ ràng nghĩ sẽ nói như thế nào, nhưng lúc này chỉ cảm thấy trong đầu lộn xộn, không biết nên nói gì trước.
Thẩm Tư Ngôn nhìn thời gian, thanh âm lạnh lùng nói: "Nhậm tiểu thư, cô đã hết bốn mươi giây, còn có hai mươi giây."
"......"
"Mười giây."
"Tôi......"
"Năm giây."
"Thẩm Tư Ngôn! Cho tôi vay tiền!"
Suy nghĩ nhiều như vậy, đến cuối cùng lại dùng cách nói trắng ra.
Thẩm Tư Ngôn quả nhiên bởi vì cô nói ra những lời này mà ngây ra. Rồi sau đó ánh mắt lạnh hơn, trong giọng nói đều là trào phúng, "Nhậm Từ Từ, nhiều năm như vậy, cô vẫn giống như trước kia, vẫn ham tài như thế."
Nhậm Từ Từ trong lòng càng đau, gắt gao mà cắn môi, cô không muốn nhắc lại sự việc năm đó, giọng nói thỉnh cầu, "Thẩm Tư Ngôn, nếu không phải đã hết cách, tôi cũng sẽ không đến tìm anh, tôi cầu xin anh, anh cho tôi vay ba mươi vạn, tôi sẽ mau chóng kiếm đủ trả lại cho anh."
Thẩm Tư Ngôn ánh mắt lạnh băng liếc nhìn cô một cái, "Nhậm Từ Từ, cho tôi một lý do, tôi vì cái gì lại phải cho cô vay tiền?"
Nhậm Từ Từ gắt gao nắm chặt bàn tay, trầm mặc một lát mới nhỏ giọng mà nói: "Xem như.....Xem như anh nhớ tới tình cảm trước kia của chúng ta......"
"Tình cảm trước kia?" Thẩm Tư Ngôn sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, cả khuôn mặt đều đen, trong mắt lửa giận nồng đậm, "Nhậm Từ Từ! Cô còn mặt mũi nói đến trước kia? Cô vì cái gì mà nói đến trước kia?!"
Nhậm Từ Từ rũ đầu, nước mắt khống chế không được mà tuôn ra, "Thực xin lỗi...... Thẩm Tư Ngôn, thực xin lỗi......"
Cô yêu anh rất nhiều, cũng không nghĩ được cô lại có thể bỏ được anh.
"Cô xin lỗi tôi, nhưng Nhậm Từ Từ, Thẩm Tư Ngôn tôi đời này không thể tha thứ cho cô!"
Nhậm Từ Từ năm đó đã tạo nên vết thương sâu bao nhiêu cho anh? Anh đã từng nghĩ nếu không có cô, sẽ sống không nổi. Anh vất vả thoát khỏi khoảng thời gian u tối đấy, anh cho rằng cả đời này sẽ không gặp Nhậm Từ Từ, chỉ cần không thấy cô, anh sẽ không nhớ tới, tim sẽ không đau.
Nực cười là cô lại xuất hiện, không nói một tiếng liền xuất hiện trước mặt anh!
Vay tiền?
Thẩm Tư Ngôn lạnh lùng cười một tiếng, "Nhậm Từ Từ, cô muốn tiền phải không? Được, tôi cho cô mượn."
Nhậm Từ Từ khó tin nhìn anh, "Thật...... Thật vậy ư?"
Cô khẩn trương đến nỗi đổ mồ hôi, đôi mắt mở to nhìn anh.
Thẩm Tư Ngôn nói: "Tôi có thể thể cho cô vay tiền, nhưng không phải vay không."
"......"
Thẩm Tư Ngôn ánh mắt nặng nề nhìn cô trong chốc lát, thật lâu sau, mở miệng, "Dùng thân thể cô để đổi."
Nhậm Từ Từ đột nhiên mở to hai mắt nhìn, theo bản năng mà lui một bước.
Thẩm Tư Ngôn tiếp tục nói: "Theo tôi một năm, tôi có thể cho cô một trăm vạn."
Nhậm Từ Từ run run môi, "Tôi chỉ cần ba mươi vạn, tôi......"
Thẩm Tư Ngôn cắt lời cô, "Ba mươi vạn cũng được, một trăm vạn cũng được, nhưng phải ít nhất một năm, không thương lượng. Nếu không, một đồng tôi cũng không cho cô mượn."
Anh nói xong, lại nhìn Nhậm Từ Từ, "Tôi có thể cho cô một ngày suy xét, cô cứ chậm rãi nghĩ, nghĩ kỹ rồi trả lời tôi."
Nói xong, anh liền xoay người trở về.
"Thẩm Tư Ngôn, tôi đồng ý!" Thẩm Tư Ngôn đi được hai bước, Nhậm Từ Từ liền chạy theo sau, gắt gao nắm lấy ống tay áo của anh, "Thẩm Tư Ngôn, tôi đồng ý với anh! Làm ơn cho tôi mượn tiền đi!
Việc trả nợ không thể chậm trễ được.
Thẩm Tư Ngôn rũ mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo, trầm mặc vài giây, hỏi cô: " Cô hiện tại đang ở đâu?"
"...... Cái gì?"
" Đưa tôi địa chỉ nhà, lát nữa tôi cho người dọn đồ của cô."
"Dọn...... Dọn đồ......"
"Nếu làm tình nhân của tôi, đương nhiên phải ở cùng chỗ với tôi." Anh cúi người, môi dán vào lỗ tai cô,phun lên hơi thở ái muội, tiếng nói khàn khàn, "Thuận lợi cho việc thỏa mãn nhu cầu của tôi."
Nhậm Từ Từ ngơ ngẩn nhìn anh, nói không ra lời, trong lòng chua xót đến cực hạn.
Tình nhân? Tình nhân...... Chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, cô sẽ từ bạn gái Thẩm Tư Ngôn, biến thành tình nhân Thẩm Tư Ngôn.
Có bao nhiêu châm chọc?
Thẩm Tư Ngôn cúi đầu đánh giá Nhậm Từ Từ.
Nhậm Từ Từ cả người ướt sũng, hôm nay cô lại mặc chiếc váy màu trắng mỏng, bị nước mưa dính vào, liền dán chặt vào người cô, những đường cong trên cơ thể được phác họa rất rõ ràng.
Đôi mắt Thẩm Tư Ngôn trở nên mị hoặc, sắc mặt trầm xuống, ngay sau đó liền đem tây trang cởi ra, ném cho Nhậm Từ Từ, "Khoác áo vào, đi lên với tôi!"