Thiếu đi tổng giám đốc, chủ tịch Phương sáng sớm đã ở V. J tuyên bố sẽ có thay đổi trong nhân sự, Úy Nhân Nhân rất có thể sẽ lên chức giám đốc kế hoạch.
"Giờ quả thực là quá lắm rồi nha!" Sau khi tan họp, Úy Nhân Nhân nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay. "Có chuyện gì với Hà Phi vậy?"
"Cô ấy đến muộn nha!" Trương Thiến ngáp một cái, ngồi ghi chép lại hội nghị. "Tối hôm qua cô ấy cũng không tới. Xin đi nghỉ về rồi cũng không muốn đi làm nữa à?"
Ôn Hà Phi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì a? Nhân Nhân gọi điện thoại tìm Hà Phi, không ai nghe máy.
"Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?" Nhân Nhân có chút lo lắng. Lương Chấn Y ra nước ngoài đả kích cô lớn đến mức không muốn đi làm luôn sao?
Rốt cục, Hà Phi gọi điện thoại tới.
"Em đang làm cái trò gì vậy hả? Đại tiểu thư, còn chưa tới đi làm?!" Nhân Nhân rống lên với ống nghe. Tên ngu ngốc này hại cô lo lắng gần chết.
Hà Phi cau mày. "Đừng tức giận a!" Cô quay lại nhìn bà ngoại một cái. Ôn bà bà đã tỉnh, đang ăn cháo. Hà Phi hạ thấp giọng nói: "Trưởng phòng, em muốn xin nghỉ, bà ngoại em nhập viện rồi."
"Cái gì?" Nhân Nhân nghe thấy khẩu khí lập tức dịu lại. "Thì ra thế, có nghiêm trọng lắm không?"
"Đã không sao rồi. Nhưng phải nằm viện quan sát thêm."
"Vậy sao, được rồi, em yên tâm chăm sóc bà ngoại đi, nghỉ để chị xin phép giúp cho. Bất quá có mấy vụ đang cần gấp, em tới lấy về chỉnh lý lại đi."
"Vâng." Hà Phi len lén nhìn trộm bà ngoại, nhỏ giọng hỏi Nhân Nhân: "Vậy. . . . . . Ừm. . . . . ."
"Em muốn hỏi Lương Chấn Y hả?" Nhân Nhân thông minh lập tức đoán ra.
"Nhỏ giọng một chút." Hà Phi đỏ mặt, sợ người khác trong phòng làm việc nghe được.
"Anh ấy máy bay lúc sáng a, giờ chắc cũng đến sân bay rồi đi?" Nhân Nhân cười lạnh. "Này, chị thật không hiểu nổi, em giống như cũng thật thích anh ấy, vậy tại sao không chấp nhận lời cầu hôn của anh ấy hả?"
"Cầu hôn?" Hà Phi kinh ngạc nghi ngờ, Ôn bà bà lập tức dỏng tai sang đây nghe ngóng, Hà Phi ngăn lại bà. "Chị nói linh tinh cái gì thế, cái gì mà cầu hôn?"
Nhân Nhân nhìn quanh hai bên, cúi thấp người xuống, núp ở cạnh bàn nhỏ giọng nói: "Là Trần Dĩnh kể với chị. Tối hôm qua chủ tịch Phương khoác lác với cô ấy, nói anh ta mang Lương Chấn Y đi chọn một chiếc nhẫn kim cương vô cùng đắt, lại nói đáng nhẽ ra cũng phải mua một cái cho Trần Dĩnh!"
"A?" Hà Phi hồ đồ. "Chủ tịch Phương muốn cầu hôn với Trần Dĩnh?!"
"Không phải, đồ ngốc!" Nhân Nhân gào lên. "Là Lương Chấn Y mua nhẫn kim cương, chủ tịch nói anh ấy muốn cầu hôn với em, với em đấy! Thứ Bảy vừa rồi á!"
"Cái gì cơ?" Hà Phi nghe được hồ đồ.
Úy Nhân Nhân vội vàng nói: "Kết quả Lương Chấn Y hôm Chủ Nhật lại nói với chủ tịch là muốn đi New York. Em không phải là từ chối anh ấy, làm anh ấy thương tâm liền nhận công tác ở bên kia đấy chứ hả. Phi a, sao em lại không đồng ý hả, Từ Thiếu Khâm kia làm thế nào mà hơn được. . . . . ."
"Từ từ đã!" Hà Phi siết chặt ống nghe nói. "Chị để em nghĩ một chút đã!" Cô bưng trán, nhắm mắt lại nghiêm túc suy tư.
"Muốn làm gì vậy?" Nhân Nhân hỏi, đầu bên kia một mực trầm mặc, Nhân Nhân không nhịn được lại rống: "Nghĩ xong chưa hả? Em là đang muốn nghĩ cái gì a? Hà Phi?!"
"Shit!" Cô chợt mắng một tiếng, cuống quít cúp điện thoại.
Shit? Nhân Nhân sửng sốt, nhìn chằm chằm ống nghe, lúc phục hồi lại tinh thần liền tức đến nổi gân xanh, phát điên ngồi xổm rú rít với ống nghe:
"Muốn chết hay sao mà dám mắng trưởng phòng của cô hả? Hà Phi?" Đối phương đã dập máy rồi.
Hà Phi đã nghĩ ra, thứ Bảy hôm đó cô ở trong phòng tắm nghe được tiếng chuông cửa là của Lương Chấn Y. Anh ấy chắc canh là hiểu lầm cô, ô ô. . . . . . Loại tình huống đó anh ấy làm sao có thể không nghĩ lung tung được? Ông trời ạ! Cô sao lại có thể sơ sẩy như vậy được?!
Ôn bà bà nhìn cháu gái dáng vẻ kích động lại tức cười vò đầu bứt tóc liên tục đảo quanh phòng, lẩm bà lẩm bẩm, thoạt nhìn vừa vội vừa tức lại buồn bã ủ rũ.
Ôn bà bà giơ tay níu lấy Hà Phi. "Cháu đừng có vòng đi vòng lại nữa, bà ngoại nhìn cũng chóng mặt." Bà ước chừng nghe hiểu được. "Tổng giám đốc kia hiểu lầm cái gì? Ai da! Không quan trọng, máy bay lúc mười giờ nha, cháu vẫn còn đi đi lại lại trong này? Mau đuổi theo a!"
Đuổi theo? Đúng đúng đúng, Hà Phi đột nhiên bừng tỉnh. "Vậy bà nhớ phải ở ——"
"Được rồi, nhanh đi đi!"
Giữa phi trường, Lương Chấn Y cầm theo hành lý làm thủ tục.
Cô gái bên hãng máy bay nhiệt tình giúp chọn chỗ ngồi cho anh. Cầm lại hộ chiếu, Lương Chấn Y mua cà phê chờ xuất cảnh, từ giờ đến lúc lên máy bay còn có một tiếng, ánh nắng từng tia ấm áp chiếu rọi vào cửa kính sân bay.
Bên ngoài cửa thủy tinh, hành khách qua lại vội vàng.
Lương Chấn Y uống li cà phê đen đắng ngắt, một lần cuối cùng vọng nhìn nơi anh đã gắn bó lâu dài. Ký ức ở nơi này, chỉ có Hà Phi là tối ấm áp, cũng khiến anh tối hạnh phúcc. Nhớ tới Hà Phi, cà phê đắng nghét phảng phất cũng thấy ngọt ngào.
Vẫn nhớ tới lúc đầu gặp gỡ của cô xinh đẹp tóc dài, rực rỡ áo khoác, cô nổi giận với máy bán nước, rút ra đôi bốt đánh rầm rầm lên thùng máy.
Khi cô quay đầu lại thấy anh, đôi mắt đẹp của cô thật giống như đang nhìn vào sâu trong tâm khảm anh, từ đó hại anh mất ngủ, vì cô mà tâm thần không yên. Của cô xấu hổ lúc phỏng vấn, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt nghiêm túc của cô lúc tức giận, luôn hại anh tim đập loạn nhịp.
Lương Chấn Y yên lặng uống cà phê, khóe mắt cong cong, lại nhớ tới khuôn mặt tươi cười của cô. Cô giờ đang làm gì?
Tiệc tiễn biệt, cô không có xuất hiện, cô có thể hay không có một chút luyến tiếc anh?
Hà Phi lúc này nhưng là liều mạng chạy ra ngoài, không để ý hình tượng đang mặc lễ phục đi giày cao gót cộp cộp cộp vọt ra khỏi bệnh viện, ngăn lại một chiếc xe tắc xi, ngồi bên cạnh lái xe vừa rống vừa gào ép người ta nhấn ga lạng lách, đến sân bay mới phát hiện không có mang theo ví.
Chết tiệt! Hà Phi sắp phát khóc. "Tôi. . . . . . Tôi quên mang theo ví rồi. . . . . ."
Lái xe trừng trừng nhìn cô. "Cô đang đùa với tôi đấy à, cô đang đùa à? Một ngàn đồng đấy!"
Hà Phi mở ra cửa xe. "Chú chờ cháu một chút, cháu đi lấy tiền cho chú. Cháu đang vội gặp một người, xin chú đấy!"
Lái xe thối nghiêm mặt. "Đùa chứ, ai biết cô có thể quay lại hay không?"
Ô. . . . . . Hà Phi cầu xin ông ta. "Chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời cháu, xin chú đấy ——" sắp không còn kịp rồi!
"Một ngàn đồng cũng liên quan đến hạnh phúc cái bụng tôi, không được, nếu không tôi lại đưa cô về nhà lấy."
Mặc kệ, Hà Phi bất chấp, đẩy ra cửa xe liền chạy vào phi trường.
Oa cái quái gì thế! "Ê! Ê!" Dám lớn mật bỏ chạy?! Lái xe bị chọc tức, xuống xe định đuổi theo, cảnh sát sân bay lại chỉ vào ông ta dừng xe không đúng chỗ, ngăn lại ông ta đuổi theo.
Chạy vào phi trường, cả đám người hỗn loạn, Hà Phi đi thẳng tới nơi xuất cảnh, chen vào đám người, thở hồng hộc, chân đau đến muốn chết, rốt cục ở trước cửa nhập cảnh nhìn thấy đang kiểm tra hộ chiếu Lương Chấn Y.
"Lương Chấn Y!" Cô hét lên chạy qua, tuyệt vọng nhìn anh vừa lúc xuất cảnh.
Bức tưởng thủy tinh ngăn trở tiếng gọi của cô, Hà Phi chạy dọc theo tường thủy tinh về phía anh, cô hét gọi, anh lại không có chút phản ứng nào đi vào hành lang xuất cảnh. Hà Phi gấp đến độ ở giữa khu xuất cảnh hô to tên anh, chọc cho mọi người nhìn chằm chằm.
Cô ra sức đập vào cửa kính, nhìn anh đi qua trước mắt, không, không! Mặc kệ thế nào đi chăng nữa, Hà Phi phát điên, khom người nhấc lên giày cao gót, K lên cửa thủy tinh.
"Rầm rầm!" Tiếng động thật lớn!
Lương Chấn Y quay đầu lại, không chỉ anh mà tất cả mọi người cũng đều quay đầu lại, nhìn thấy Hà Phi, anh giật mình. Ánh mắt sâu thăm thẳm dưới đôi mày rậm nhìn cô chăm chú. Giữa vòng người, Hà Phi lệ nóng doanh tròng, mặc trên người bộ lễ phục hở vai, giày cao gót nắm trong tay, tay trái quệt mặt khóc ròng ròng. Cảnh sát sân bay đi tới, tóm lấy cổ tay cô, nghiêm túc cảnh cáo hành vi của cô. Cô không có nghe, cô không để ý tới, chỉ lo sợ nhìn lại đối diện tấm kính Lương Chấn Y.
Bức tường thủy tinh giữa bọn họ bị Hà Phi đập kêu rầm rầm, giữa bọn họ, một bức tường dầy vô hình tựa hồ cũng theo đó mà nứt vỡ. Hà Phi khóc nức nở, với cảnh sát tra hỏi một mực im lặng, nước mắt lưng tròng chỉ nhìn anh.
Lương Chấn Y ánh mắt dao động, lồng ngực căng chặt. Không thể tin được cô ngay cả cửa kính sân bay cũng dám đập. Anh chuyên chú lại thâm thúy ngưng mắt nhìn khuôn mặt rưng rưng nước mắt của Hà Phi, nước mắt của cô thật giống như từng cây kim châm đau đớn anh. Anh đau lòng, đánh rơi hành lý.
"Đừng đi. . . . . ." Cô khóc nức nở nói với anh, thanh âm bị tấm thủy tinh chặn lại.
Lương Chấn Y không nghe được, cổ họng lại thấy chua xót nghẹn ngào, mơ hồ hiểu được cô nói gì.
Hà Phi rưng rưng. "Đừng đi a. . . . . ."
Bỏ lỡ mất chuyến bay, Lương Chấn Y vừa tức vừa buồn cười. Hà Phi ôm chặt anh khóc nức nở, dường như mất đi lý trí, mơ hồ úp mặt vào đầu vai anh, vội vàng giải thích với anh chuyện Từ Thiếu Khâm đêm hôm đó.
". . . . . . Anh. . . . . . Anh hiểu lầm em. . . . . . Anh tại sao không hỏi. . . . . . Anh có biết em khổ sở thế nào không?"
Lương Chấn Y trầm mặc nghe, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn cô, bàn tay khẽ vuốt lọn tóc rơi loạn trên vai cô.
"Anh nghĩ. . . . . . hiểu lầm chính là em đi?" Anh thấp giọng nói.
"A?" Hà Phi ngẩng mặt lên, nhìn thấy một đôi mắt tràn đầy thâm tình. "Em hiểu lầm?"
Anh lau đi nước mắt trên mặt cô, sâu sắc quan sát vẻ mặt thương tâm của cô. "Anh đoán là. . . . . . ngày hôm qua em đã nhận được bưu kiện rồi đi?"
Hà Phi nhíu mày. "Bưu kiện gì?"
"Anh đã đem gửi chiếc nhẫn cho em." Vẻ mặt kinh hãi của cô làm anh mỉm cười. Anh cầm lấy tay Hà Phi. "Đêm hôm đó. . . . . . anh quả thật rất không thoải mái. Anh nghĩ, anh ghen tị đến muốn điên rồi. Thế nên anh đã nhận công việc ở New York, đến bên kia dự định xin thêm trợ lý với công ty, ích kỷ muốn đem em điều tới New York. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là sau khi em nhận được bưu kiện nguyện ý đáp ứng lời cầu hôn của anh, tới New York tìm anh. Anh tư tâm hi vọng hắn sẽ không còn được gặp lại em nữa. . . . . . Anh ngay cả vé máy bay cũng đã gửi cho em." Ánh sáng lóe ra trong mắt anh làm tim cô đập loạn.
Anh tiếp tục nói: "Dĩ nhiên, còn bà ngoại của em nữa, nhà ở công ty cấp cũng đủ cho ba người chúng ta ở. Hiện giờ em đã đến đây rồi. . . . . ." Hà Phi nghe mà choáng váng không hiểu ra sao, anh vuốt ve gương mặt đẫm lệ của cô. Hít sâu một cái, thấp thỏm hỏi cô: "Vậy anh sẽ trực tiếp hỏi em, em nguyện ý gả cho anh sao? Nguyện ý cùng bà ngoại đến ở New York sao?" Sợ cô cự tuyệt, anh vội vàng đảm bảo. "Anh đã giúp em nghĩ hết rồi, anh có thể xin trường học để em tiến tu khóa học quảng cáo, anh không thể bảo đảm chắc chắn em sẽ sống vui vẻ hơn ở Đài Loan, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức, được không?"
Hà Phi ngậm chặt miệng, ánh mắt lấp lánh. "Ông trời ạ!" Cô cảm động đến không biết làm thế nào. "Em. . . . . . Em không biết phải nói gì nữa . . . . . ." Anh như vậy dụng tâm lương khổ, cô lại ngu ngốc cái gì cũng không biết. Thật không ngờ có người như vậy sủng ái cô, từ lâu đã sớm vẽ lên một bức cuộc sống tương lai thật hạnh phúc, cô đã hãm sâu ở trong tấm lưới ôn nhu này, hưởng thụ nâng niu trong lòng bàn tay trân trọng. . . . . .
Anh đoán cô hẳn là đáp ứng, bởi vì cô đỏ mặt, cảm động đến khóc không thành tiếng. Lương Chấn Y cảm thấy buồn cười, cô là như vậy đáng yêu làm người ta sinh lòng yêu thương a. "Như vậy. . . . . ." Anh nháy mắt. "Anh coi như em đồng ý rồi?"
Hà Phi gật đầu, nước mắt rơi xuống vòng tay ấm áp của anh.
"Cô kia!" Tại thời điểm lãng mạn như vậy, một người đàn ông nói giọng Đài Loan rất không thức thời, hổn hển thở cắt đứt câu chuyện của bọn họ.
Lương Chấn Y ngẩng đầu nhìn thấy một người đàn ông trung niên hùng hùng hổ hổ trừng mắt nhìn Hà Phi.
"Một ngàn đồng!" Ông ta gào lên. "Không đưa cho tôi sẽ gọi cảnh sát bắt cô!" Khốn kiếp —— rốt cuộc tìm được, tức chết người ta mà!
Lương Chấn Y không hiểu, nhìn lại Hà Phi, thấy Hà Phi mặt đỏ như lửa, vô cùng lúng túng níu lấy cánh tay của anh. Cô thì thầm hỏi anh: "Ừm. . . . . . Anh. . . . . . Có một ngàn đồng không?"
Lương Chấn Y bật cười, lấy ra ví da đưa tiền.
Nhớ tới lúc đầu bọn họ gặp nhau, Hà Phi câu nói đầu tiên cũng là muốn mượn anh mười đồng, hiện tại, lại muốn mượn anh đến một ngàn đồng!
Lương Chấn Y vòng tay bên hông cô, giúp cô trả hết tiền xe. Anh bật cười, Hà Phi khốn quẫn đỏ bừng mặt, rúc vào đầu vai anh.
Ánh nắng nhàn nhã chiếu lên bóng dáng bọn họ ôm nhau. Tại phi trường, giữa dòng lữ khách gấp gáp, hai người thân thiết kề sát nhau, thân mật thầm thì trao nhau lời thề vĩnh hằng.