“Sư phụ, sáng tinh mơ đi đâu vậy?” Thấy người đến là Hoa Khanh Trần, Liễu Nguyệt Phi bọc trong chăn liền chạy đến.
Chân vừa tiếp xúc mặt đất, nàng đã bị Hoa Khanh Trần bế dậy, nói “Trên đất lạnh, chân trần đừng chạy xuống.”
“Được!” Liễu Nguyệt Phi ngọt ngào đáp, tùy ý Hoa Khanh Trần ôm nàng về giường.
“Ngươi xác định muốn ở lại quân doanh?” Sau khi đặt Liễu Nguyệt Phi lên giường, Hoa Khanh Trần trầm giọng hỏi.
“Đương nhiên!” Liễu Nguyệt Phi không hề nghĩ ngợi đã lập tức trả lời “Người bảo ta trở về ta cũng không về!”
Sư phụ đến đây theo chiếu chỉ của Hoàng đế, liền cùng nàng tách ra, hơn nữa sư phụ còn không cho nàng tiếp xúc với triều đình, mỗi tối ngủ không ai đắp chăn, không có cái ôm ấm áp, bảo nàng thích ứng thế nào được!
Nghe vậy, Hoa Khanh Trần gật đầu nói “Nếu đã vậy, mặc cái này vào đi.”
Nói xong, liền đưa cho nàng một bộ quần áo “Đã đến đây, liền giúp ta làm việc, ngươi thay quần áo trước, sau đó Huyền Thiên sẽ dẫn ngươi đến chủ trướng, trước mắt ngươi lấy thân phận phụ tá ở lại bên người ta đi!”
“Đa tạ sư phụ!” Thấy Hoa Khanh Trần rốt cục đáp ứng để nàng ở lại, Liễu Nguyệt Phi cao hứng ôm Hoa Khanh Trần, hưng phấn nói.
“Được rồi, mau thay quần áo, ăn chút điểm tâm rồi đến tìm ta!”Nói xong, Hoa Khanh Trần liền xoay người rời đi.
Liễu Nguyệt Phi hưng phấn cầm nam trang màu trắng Hoa Khanh Trần vừa đưa. Quần, áo, đai lưng đều rất vừa vặn, xem ra vừa rồi không thấy sư phụ, chính là đi chuẩn bị những thứ này cho nàng. Nghĩ đến đây, trong lòng liền như có một dòng nước ấm chảy qua.
Lúc này, ngoài trướng truyền đến một giọng nói vang dội “Công tử, cháo trắng của ngài đến đây.”
(R: đọc tiếp sẽ hiểu sao ở đây bạn Huyền lại gọi ‘công tử’).
Liễu Nguyệt Phi vừa nghe, giọng nói này chính là Huyền Thiên thôi, liền nói,“Mau mang vào!”
Vừa dứt lời đã thấy Huyền Thiên bưng một chén cháo bước vào để trên bàn: “Thiếu chủ, ngài thật đúng là lớn mật, trực tiếp chạy đến chiến trường này!”
Huyền Thiên cũng giống như Cực Thiên, đều là thị vệ bên người Hoa Khanh Trần, cũng là người nhìn Liễu Nguyệt Phi lớn lên, cho nên đối với Liễu Nguyệt Phi ngoài tôn kính, càng nhiều hơn chính là yêu thương.
Liễu Nguyệt Phi nhìn cháo trắng trước mắt, bưng lên húp “Ta nhớ mọi người, nên đến.”
“Chiến trường cũng không phải chỗ chơi, thiếu chủ nhất định không thể chạy ra khỏi quân doanh!” Huyền Thiên căn dặn, hắn vẫn luôn xem Liễu Nguyệt Phi là đứa nhỏ.
Liễu Nguyệt Phi có chút buồn bực, tuổi kiếp trước kiếp này của nàng cộng lại cũng muốn bốn mươi, đã sớm không còn là trẻ con rồi.
“Được.” Trả lời lấy lệ, Huyền Thiên tuy là thị vệ, nhưng là đối với nàng mà nói cũng giống như vú em vậy, nàng cũng biết là hắn lo lắng cho nàng, mặc dù rất không cần thiết.
Ăn sáng xong, Huyền Thiên liền dẫn Liễu Nguyệt Phi đi đến chủ trướng, đứng bên ngoài lớn tiếng nói với thị vệ.
“Vương gia, Công tử Mị đến.”
Trên đường đi, Huyền Thiên nói phụ tá đều gọi là Công tử, Huyền Thiên vốn định gọi nàng công tử Nguyệt, nhưng nàng cảm thấy giống nữ nhân nên liền đề nghị gọi công tử Mị!
(R: k biết sao mà trong convert có mấy lúc gọi bạn Nguyệt là Hoa Mị, k thấy tác giả giải thích. Chữ Hoa giống với họ của nam chính, chữ Mị trong ‘quỷ mị’, cũng là chữ Mị này. Ta đoán chắc là tên tự hay gì đó mà nam chính đặt cho bạn Nguyệt hoặc là tên giả bạn tự lấy. Để tránh gây hiểu nhầm, ta xin phép edit thành LNP hoặc ‘nàng’ luôn.)
“Vào đi.” Ngay sau đó, giọng nói Hoa Khanh Trần truyền từ trong trướng ra.
Thấy vậy, Liễu Nguyệt Phi gật đầu với Huyền Thiên ý bảo được, liền tiến vào trong trướng.
Bên trong, Hoa Khanh Trần ngồi trên ghế chủ vị, phía sau đứng ba nam tử mặc áo xanh, ở dưới hai bên trái phải đều ngồi một người mặc ngân giáp.
Liếc mắt một cái, Liễu Nguyệt Phi đã đánh giá sơ lược được tình hình trong trướng và thân phận những người ở đây, lập tức hai tay ôm quyền, hành lễ với Hoa Khanh Trần “Bái kiến Vương gia!”
Hoa Khanh Trần thấy phương thức hành lễ buồn cười của Liễu Nguyệt Phi thì khóe miệng hơi run rẩy, đứa nhỏ này, hẳn là nên học một chút cấp bậc lễ nghĩa.
“To gan, nhìn thấy Vương gia cư nhiên không quỳ!” Lúc này, một nam nhân có ria mép đứng sau Hoa Khanh Trần giận dữ hét với Liễu Nguyệt Phi.
Liễu Nguyệt Phi nhìn hắn một cái liền dời tầm mắt đi, nam nhân này, nàng vừa thấy đã không thích!
“Vương gia còn chưa nói chuyện, ngươi gấp cái gì!”
Nghe vậy, nam nhân râu mép mới biết mình quá nóng vội, nóng lòng biểu hiện ra uy đối với một phụ tá mới đến mà lại quên nơi này là địa bàn của Hoa Khanh Trần, giành mở miệng trước Hoa Khanh Trần là rất bất kính với hắn. Nghĩ đến đây, thể xác lẫn tinh thần nam nhân râu mép đều bắt đầu phát run, liền quỳ xuống nói: “Thuộc hạ đáng chết, xin Vương gia trừng phạt!”
Hoa Khanh Trần cũng không để ý hắn, chỉ đem ánh mắt dừng trên người Liễu Nguyệt Phi, nhìn nàng đẩu môi, trong lòng không khỏi có một trận buồn cười, qua một lúc mới nói: “Đừng chậm trễ thời gian, tiến vào chính đề đi.”
Mọi người ở đây vô cùng kinh ngạc, Hoa Khanh Trần không những không trách tội Liễu Nguyệt Phi bất kính mà còn để một Công tử Thanh được trọng dụng quỳ không đứng dậy.
Liễu Nguyệt Phi cũng giả vờ giả vịt thong thả tiêu sái bước ra sau lưng Hoa Khanh Trần, phụ tá của hắn hình như là đứng phía sau.
“Dạ Vương gia, vừa rồi thuộc hạ nói, áp dụng hỏa công tấn công kinh thành, kinh thành thất thủ, Bắc Sát nhất định đầu hàng!”Lúc này một nam tử vóc dáng cao, tuổi cũng khá trẻ đứng sau Hoa Khanh Trần nói.
“Hỏa công? Công tử Lan nói giỡn, kinh thành là chủ thành của Bắc Sát, tường thành có thể nói là cao gấp rưỡi bình thường. Bắn tên căn bản không lên đến độ cao đó, Công tử Lan ngẫm lại, sao có thể chọn dùng hỏa công?” Một vị trung niên mặc chiến bào đứng bên dưới nói, những phụ tá này đều chỉ biết lý luận suông, nói chuyện chưa bao giờ biết kết hợp với thực tế.
“Triệu tướng quân, vì sao bắn tên không đạt được độ cao như vậy bản nhân cũng biết, chỉ cần bắn mũi tên thẳng lên trời là có thể lên cao ngang tường thành!” Công tử Lan không phục nói, hắn bình thường đều khinh thường những mãng phu thô lỗ này, đều là mấy tên không biết dùng đầu óc.
(R: bản nhân: một cách tự xưng, giống như ‘bản cung’, ‘bản vương’. Tên này k có chức phận gì nên xưng ‘bản nhân’.)
Liễu Nguyệt Phi lúc này híp mắt nghe bọn họ đối thoại, Triệu Tướng quân nói không sai, độ cao bắn tên cũng là có giới hạn. Độ cao cùng khoảng cách tỉ lệ nghịch với nhau, nếu dựa theo lời Công tử Lan, vậy không phải muốn người ta đứng dưới thành bắn tên lên sao?
“Lời ấy sai rồi, như Công tử Lan nói, vậy không phải muốn binh lính tiếp cận sát thành trì sao, đó là thương vong thảm trọng nha!” Lúc này, một phụ tá khác cũng mở miệng nói.
“Vì quốc gia, vì dân chúng, binh lính hy sinh một chút cũng là lẽ thường, Công tử Hoa không cần lòng dạ đàn bà!” Công tử Lan nói như đúng rồi, không nhìn đến sắc mặt Hoa Khanh Trần dần lạnh như băng.
Mà Liễu Nguyệt Phi đứng sau Hoa Khanh Trần cảm giác được một trận rét lạnh, Công tử Lan ngu ngốc, thực không biết hắn làm sao mà trở thành phụ tá của sư phụ được!
“Làm càn!” Một vị Tướng quân thanh niên khác tức giận nói,“Đường đường binh lính Nam Tề, há có thể để ngươi giẫm đạp lên?”
“Lời ấy của Đông Phương Tướng quân sai rồi, có thể hy sinh cho đất nước là rất vinh dự nha!” Công tử Lan tiếp tục nói, một chút cũng không cảm giác được đại họa sắp giáng xuống đầu.
Hoa Khanh Trần cả người hàn khí, ở đây trừ bỏ Công tử Lan, cơ bản đều cảm giác được, Công tử Hoa còn kéo kéo tay áo Công tử Lan, lại bị Công tử Lan giật ra, Công tử Hoa bất đắc dĩ lắc đầu.
“Vương gia, ngài thấy ý kiến của thuộc hạ như thế nào?” Công tử Lan hiện tại hoàn toàn đã bị lòng hiếu thắng che mờ mắt, chỉ nghĩ đến sau khi nghĩ ra mưu kế, Hoa Khanh Trần sẽ ban thưởng như thế nào cho hắn.
“Là không tệ.”