Bóng đêm dày đặc, bao trùm tất cả bầu trời. Vầng trăng trên không tỏa ra ánh sáng ảm đạm. Trong không khí tràn ngập mùi máu làm người ta hít thở không thông.
(R: sao chương nào cũng có mấy cái ‘bóng đêm’, ‘máu tanh’ này hết vại :v).
Dưới ánh trăng, bên ngoài nhà giam bằng gỗ, bụi đất bay lên bốn phía, trên đất nằm ngủ một đám tướng sĩ thân khôi giáp nhiễm máu, mặt mày sa sút.
Liễu Nguyệt Phi một thân khôi giáp rách nát lẫn trong đám người, trên mặt dính đầy tro bụi. Lúc này nàng nghịch ngợm hé mắt trái nhìn xung quanh một vòng, phát hiện mọi người đều đang ngủ thì liền mở hai mắt, vặn vẹo ngồi dậy. Nhưng động tác quá mạnh, không cẩn thận đụng phải một gã tù binh bên cạnh.
“Hơn nửa đêm không ngủ, động cái gì mà động!” Tù binh bất mãn mắng mấy tiếng rồi xoay người tìm một vị trí thoải mái ngủ tiếp.
Liễu Nguyệt Phi thè lưỡi, không dám nhúc nhích nữa, thấy người nọ không lâu sau đã lại ngủ say mới dám cử động.
Đến đây ba ngày, vốn định nhìn trộm xem sư phụ đang làm gì, không ngờ một chút cũng không nhìn được, còn phải chịu đựng mùi máu tanh, mùi hôi thối, còn có binh lính ghê tởm.
Một cơn gió thổi đến, bụi đất vốn sắp rơi xuống lại bị cuốn lên, ập vào ngũ quan xinh đẹp, khiến nàng không thể không dùng hai tay che lại. Không được, đêm nay nàng phải rời khỏi chỗ này! Chịu hết nổi rồi!
Lúc này, xa xa truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn độn, càng ngày càng tới gần nơi này, khóe miệng Liễu Nguyệt Phi nhếch lên, thật sự là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến nha!
Quả nhiên, bước chân hỗn độn có lực giẫm trên mặt đất, đi đến đâu cuốn theo một tầng bụi bặm đến đó, thanh âm càng ngày càng gần. Nhóm tù binh đang ngủ say cũng bị tiếng bước chân này làm bừng tỉnh, cùng lúc đó, tiếng cười hùng hậu cùng mùi mồ hôi cũng bay đến, trong đêm an tĩnh như thế này càng có vẻ gay mũi.
Là bọn hắn đến đây! Tiếng cười này, mùi mồ hôi gay mũi này, tiếng bước chân có lực hùng hậu này, tất cả đều đang nói cho bọn họ, là ác ma đến đây! Nhóm tù binh lúc này đều kinh hoảng lùi về phía sau, bọn họ biết những người này đến đây để làm gì, để giữ mạng, hiện tại chỉ có trốn! Một đám người liều mạng né tránh về phía mặt sau của nhà giam, hy vọng dùng thân thể người khác che khuất chính mình. Người cường tráng dồn ép người nhỏ nhắn, kẻ bị thương nặng không thể chen vào đành phải ở bên ngoài sợ hãi phát run.
Liễu Nguyệt Phi thì ngược lại, có chút chờ mong những người này đến, nàng còn đang rầu không biết làm sao thoát khỏi chỗ này được đây, bọn hắn đến là vừa đúng lúc!
Lúc này, từng giọng nói trầm thấp vang dội truyền đến tai mọi người, nhóm tù binh liền kích động đến toàn thân run bắn lên.
“Ha ha, trận hôm nay đánh thật đã, đã lâu không được thống khoái như vậy, thật sự là thích nha, đêm nay tìm vài tiểu bạch kiểm để gia chơi đùa, sảng khoái sảng khoái, ha ha!”
“Đúng vậy, ca cấm dục đã lâu, mấy ngày hôm trước đều bị người của Triệu Thống lĩnh giành trước, không biết hiện tại còn bao nhiêu tên có đủ tư sắc để gia chơi đùa!”
“Có là được, gia gấp lắm rồi đây!”
“Ha ha……”
Trong quân doanh này không cho phép có quân kỹ, cho nên tù binh liền thành vật thay thế. Mà đã là tù binh, người có quyền đương nhiên cũng mở một con, nhắm một con cho qua!
Lúc này, đám người kia đã đến nhà giam, mùi mồ hôi gay mũi làm Liễu Nguyệt Phi nhíu chặt hai mắt, thực thối!
“Ai nha, đều là mấy con ma ốm, sao có thể làm chúng ta thỏa thích được!” Lúc này một đám người cao to lỗ mãng nhìn tình trạng trong nhà giam, bất mãn nói.
“Thứ tốt đều bị đùa chết hết rồi, đêm nay liền chấp nhận một chút, ngày mai chúng ta lại đi bắt vài tù binh đến! Ha ha!” Tên thân hình nhỏ nhắn ở bên cạnh nói xong, liền nắm lên một tù binh chân bị thương đang quỳ rạp, hưng phấn nói: “Bất quá gia thích loại này.”
Tù binh bị nắm lên lạnh run một cái, cảm giác một loại hơi thở tử vong đang tiến đến gần, không kịp phản ứng lại đã bị lôi ra bên ngoài, kéo quần……
Binh lính còn lại cũng không thèm để ý, tiếp tục tìm kiếm loại mình vừa ý, nhưng tiếng kêu thảm thiết của người kia lọt vào tai những tù binh còn lại tựa như hoảng sợ đến từ địa ngục.
Liễu Nguyệt Phi lúc này chú ý tới một đôi chân đang tiến lại gần nàng, muốn chết đến đây!
Quả nhiên, đôi chân kia dừng lại trước mặt Liễu Nguyệt Phi, một bàn tay đầy vết chai nâng mạnh đầu nàng lên.
Nháy mắt, một gương mặt to lớn lọt vào trong tầm nhìn của nàng, dựa vào ánh trăng, nàng loáng thoáng có thể thấy rõ mày rậm, mắt híp, mũi gãy của người nọ. Mẹ nó, lớn lên thành dạng này còn dám đi ra dọa người? Hơn nữa còn mùi mồ hôi gay mũi khiến nàng muốn phun. Dùng lực giật lại, nàng nhìn không nổi, cũng ngửi không nổi nữa!
Ai ngờ động tác này lại khiến người nọ hưng phấn, nói: “Đủ cứng rắn, gia thích!”
Miệng thối đến mức thiếu chút nữa làm nàng nôn ra, người bình thường sao có thể thối đến trình độ này chứ.
Người nọ khiêng nàng ra khỏi nhà giam, đặt lên đống đất bên ngoài, liền bắt đầu cởi quần chính mình.
Thuận lợi ra khỏi nhà giam, Liễu Nguyệt Phi mắt lạnh quan sát tình hình bốn phía. Vừa ngẩng đầu liền thấy vật xấu xí của hắn, thân hình to lớn, vật kia lại nhỏ như vậy! Còn dám lấy ra khoe? Tay phải nắm lên một nhúm đất cát, đợi người nọ vừa chồm tới liền tung vào mắt!
(R: sao nữ chính truyện ta edit k ai bình thường hết vạiiiiii gào)
“A……” Người nọ giật mình lấy tay che hai mắt, không ngờ Liễu Nguyệt Phi còn có một chiêu này, chần chờ một chút, đất cát đã ập vào hai mắt gây đau đớn vô cùng. Lúc này Liễu Nguyệt Phi tung một cước vào hạ thân người nọ, nhất thời kịch liệt đau đớn khiến gã ngã xuống đất không dậy nổi.
Những tên còn lại hiện vẫn đang dồn chú ý lên nhóm tù binh, sao có thời gian chú ý tới động tĩnh bên này, cơ hội tốt! Lúc này không chạy, đợi tới khi nào?
Đợi đến khi người nọ đau đớn giảm đi, ngẩng đầu lên thì làm gì còn bóng dáng Liễu Nguyệt Phi nữa!
“Người đâu! Có tù binh chạy thoát!”
~
Liễu Nguyệt Phi tuy thoát khỏi nhà giam nhưng nơi nơi đều là thủ vệ cùng binh lính tuần tra, hơn nữa sau lưng còn có người đang đuổi theo. Vốn không muốn làm lớn chuyện như vậy, nhưng là không có cách nào, người nọ thật sự khiến nàng rất tởm!
Liễu Nguyệt Phi nhìn đến một lều vải không có lính canh, ẩn nấp trong bóng tối, nàng chậm rãi tiến gần đến, lắc mình một cái liền vào bên trong.
Bên trong cư nhiên chỉ có một bồn tắm đang bốc hơi nước, trừ nó ra, chỉ còn một bình phong để che lại.
Thấy vậy Liễu Nguyệt Phi cấp tốc tránh sau bình phong, nàng nên nghĩ cách lẩn vào binh lính đi, như vậy mới có thể nhìn trộm sư phụ!
Vừa ngồi xuống, một trọng nói trầm thấp từ tính truyền đến.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì, sao lại ầm ĩ như vậy?”
Liễu Nguyệt Phi nghe vậy giật nảy, nhanh chóng ngồi ngay ngắn, giọng nói này là — sư phụ!
“Khởi bẩm Vương gia, hình như là một tù binh trốn thoát.” Một giọng nói khác cung kính nói, Liễu Nguyệt Phi nghe được, người này là thị vệ bên người sư phụ, Huyền Thiên thôi!
“Tù binh trốn thoát? Ngay cả tù binh cũng không trông được, ta còn cần bọn họ để làm gì! Ngươi đi xử lý!” Thanh âm lạnh như băng lại có chứa một cỗ sát ý.
“Dạ Vương gia!” Nói xong, liền nghe được một trận bước chân rời đi.
Sau đó, một tràng tiếng chân có lực tiến vào lều bạt, Liễu Nguyệt Phi lúc này toàn thân cảnh giác lên, nàng cũng không muốn bị sư phụ phát hiện sớm đến vậy nha!