Thấy được bọn hắn, đúng là ngoài ý muốn. Nhưng mà Vô Huyên là cố ý, để cho y nghe được chuyện thương lượng khai chiến của bọn hắn.
Không cần tốn quá nhiều miệng lưỡi, cũng đã khiến cho nam nhân biết được thế cục hiện tại.
Bầu trời vô tận này, vĩnh viễn đều là một màu đen, không có một tia sáng nào, cũng nhìn không biết đã là canh giờ nào rồi. Ly Hận Thiên cũng không biết đã ngồi bên bọn họ bao lâu rồi. Chờ đến khi Vô Huyên buông y ra, hai chân của y đều đã có chút run rẩy, còn cái eo càng vừa động liền đau, giống như là mới vừa tham gia xong thế vận hội Olympic…
Mệt chết đi được.
Dù sao hôm qua vừa mới đã trải qua cái loại chuyện kia, y không thích hợp để ngồi xuống quá lâu, lòng bàn chân vừa chạm xuống mặt đất, cảm giác vốn có chút không quá chân thật. Trước tiên bước xuống là y vươn tay đỡ lấy mặt bàn đứng vững ở trong chốc lát, mới thử nâng chân bước đi…
Y không muốn ngồi ở người nọ trên người, nhưng giãy dụa ban đầu, cũng bởi vì từng cái tin tức một đều khiến cho người nghe rung động, mà dần dần phai nhạt. Chờ đến khi Vô Huyên buông y ra, y mới giật mình nhớ tới, bản thân y cư nhiên, quên mất việc này…
Tầm mắt lười biếng kia của Minh U, bồi hồi dừng ở trên sườn mặt kinh ngạc của Ly Hận Thiên, hắn vừa muốn nói gì đó, Vô Huyên liền đã kéo Ly Hận Thiên một phen. Lực chú ý không ở nơi này, nên một chút chuẩn bị nam nhân cũng hoàn toàn không có. Đôi chân của y liền mềm nhũn, lần này thiếu chút nữa liền té xuống đất, lảo đảo cố đứng vững lại. Trái lại, Ly Hận Thiên trừng mắt liếc nhìn tên kia một cái. Bất quá đối phương cũng không thấy được, kéo y bước ra khỏi đình…
Cũng không quan tâm đến nam nhân có theo kịp hay không, Vô Huyên dùng chính tốc độ quen thuộc của bản thân mà đi tới trước. Lúc nãy, được đứng ở trong chốc lát cũng đã thích ứng, nhưng mà muốn đuổi kịp hắn, Ly Hận Thiên vẫn là có chút cố hết sức, cảm giác loạng choạng như sắp té vậy.
Ly Hận Thiênc cũng không hoàn toàn trông cậy vào việc tự hắn có thể cải thiện lại thái độ đối xử tốt hơn với y. Chỉ có vừa rồi, khoảng thời gian ở trong đình lý đó, bọn hắn vẫn luôn đang thương lượng kế hoạch tác chiến. Tuy rằng là do Vô Huyên không có thời gian để ý tới y, nhưng mà một màn này cũng coi như là khoảng thời gian lần đầu tiên y ở chung với hắn lại hòa bình đến vậy.
Nay, cuộc thương nghị vừa chấm dứt, Vô Huyên lại đối xử thô bạo với y, Ly Hận Thiên tuyệt không ngoài ý muốn.
Dù sao hắn đối với y, đã là một bộ dạng hận đến thấu xương rồi đi.
Bị hắn một đường lôi đi, nam nhân không có thời gian để than ngắn thở dài, y ở một bên dồn dập hô hấp, ở một bên suy nghĩ đến việc đối mặt với chuyện sắp sửa xảy ra ở trong tương lai. Y muốn chạy trốn, nhưng mà nơi này, căn bản y trốn không ra được.
Vừa rồi đi xung quanh một lần, y theo từng cái phương hướng mà đi, cung điện này rộng lớn đến vậy, lại không có lấy một thủ vệ, càng không có một bóng dáng của kẻ hạ nhân nào. Cửa lớn, lại luôn để rộng mở, nhưng chờ hắn sau khi y ra ngoài. Ly Hận Thiên mới phát hiện ra, nơi này không phải giống như suy nghĩ của y, lại đơn giản như vậy.
Vận khí của y rất tốt. Vừa tiến tới cửa chính, nhưng y vẫn đứng ở bên trong cửa, liền trợn tròn mắt, bên ngoài một mảnh hoang vu. Nếu nói ở trong viện, là âm trầm lạnh lẽo quỷ trạch,thì khung cảnh bên ngoài, chính là một bãi tha ma…
Bẩn thỉu hỗn loạn đến không thể chịu nổi, hài cốt chất đầy mặt đất, thực vật khô héo đến mức không ra hình dạng để phân biệt mà kêu ra tên được, còn có con đường đá rách nát không thể nhìn ra nổi, mặt đất lầy lội một mảng, nhìn như là đầm lầy vậy. Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy được dưới đó thổi độn lên một ngọn núi nhỏ, nhưng mà từ giữa ngọn núi kia đang độn lên kia sẽ bị gián đoạn mở, một dòng nước màu đen lẳng lặng chảy xuôi xuống, thấm vào mặt đất giống như không còn tồn tại nữa…
Rất xa, Ly Hận Thiên có thể nhìn thấy quỷ ảnh trôi nổi ở khắp nơi, dữ tợn, từng khuôn mặt đáng sợ, ngũ quan hư ảo, căn bản nhìn thấy không quá rõ.
Bọn nó vừa nhìn thấy Ly Hận Thiên, lập tức bay tới bên này. Nam nhân sợ quỷ, nhưng mà y cũng đã làm tốt sự chuẩn bị, cũng không nghĩ ra, quỷ ảnh này nhất thời tiến tới gần, như là chạm tới axit mạnh vậy, ở trên không trung, trong nháy mắt bị hòa tan …
Đến một luồng khói bụi, cũng hoàn toàn không thể nhìn thấy.
Nói vậy thì xung quanh cung điện này, là có cái trận pháp gì đó, nam nhân theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, trên đỉnh đầu kia có một bài tử đỏ sẫm, viết hai chữ cái màu đen rõ ràng rành mạch…
Quỷ phủ.
Phủ này, chính là nhà của Quỷ Vương.
Ngày trước Khâm Mặc từng mơ thấy qua, khiến hắn đã có một lần suy đoán rằng, đó là lúc năng lực thông linh của hắn, sắp sửa khởi động phát huy.
Cũng không nghĩ ra, hình ảnh kia chỉ là do hắn cùng huynh đệ song sinh, do ảnh hưởng giữa hai linh hồn, chỉ là do cảm ứng được gì đó giữa nhau mà thôi…
Lúc ấy, Ly Hận Thiên đã biết, nếu tìm không thấy được cửa ra chân chính, thì việc y rời đi khỏi nơi này, so với việc leo lên trời còn khó khăn hơn nhiều.
Chỉ sợ vừa rời khỏi trận pháp này, sẽ bị quỷ vật ở bên ngoài lập tức công kích đến, y chỉ có thể nhìn thấy có cái này, còn giấu diếm bao nhiêu nữa, thì Ly Hận Thiên căn bản không rõ ràng…
Hoặc là, y nhất thời chạm tới trận pháp kia, cũng sẽ giống như quỷ ảnh khi nãy bị tiêu tán vậy….
Có chút thất vọng, liền lại bắt đầu suy nghĩ miên man, chờ đến khi phản ứng lại, y đã lạc đường, không qua bao nhiêu lâu, liền gặp được bọn hắn.
Sẽ không thể không có đường ra được.
Hẳn là ở chỗ này, còn có đường nối tiếp đến cửa ra bên ngoài, y cần phải mau chóng mà tìm được. Khâm Mặc ở trong này bị nhốt thêm một ngày thì lại nhiều thêm một phần chịu đựng hành hạ, lại càng nhiều một phần nguy hiểm.
Còn có, y cũng không muốn ở lại đây…
Mặc dù vẫn luôn đang suy nghĩ, nhưng mà Ly Hận Thiên vẫn để ý nhớ rõ đường. Trí nhớ của y xem như không tệ. Lúc trước chưa ở được vài ngày liền thăm dò địa hình Ly phủ liền nhớ được ngay. Bây giờ, y càng muốn tận lực nắm chắc cơ hội đang có trong tay này, mà nhớ rõ mỗi một phương hướng vị trí.
Không qua bao nhiêu lâu, y liền thấy được nơi quen thuộc, nói là quen thuộc, là vì lúc nãy khi đẩy cửa ra, dùng lực quá mạnh, cửa bật ra đánh vào mặt y, nên liền nhớ kỹ.
Bóng đêm bao trùm cả thế giới này, trong phòng cũng không có quá nhiều ánh sáng. Ngay sau khi Vô Huyên đóng cửa lại, thì trong phòng gần như không còn có ánh sáng nữa, cũng chỉ còn có tia sáng hắt vào mờ nhạt. Bất quá không ảnh hưởng đến thị lực, bố trí xung quanh ở trong phòng, vẫn luôn thấy rõ …
Đẩy người vào trong, lưng dán lên vách, tay vẫn còn đang vịn lấy ván cửa, sau khi Vô Huyên rảo bước tiến vào phòng, nam nhân liền căng thẳng nổi lên một thân đề phòng…
Đôi môi sau lớp mặt nạ, có chút như có như không câu lên, không có chần chờ, Vô Huyên liền bước về hướn nam nhân. Hắn nhìn ra, Ly Hận Thiên muốn chạy trốn. Nhưng mà thân thể y chỉ loay hoay một chút, cũng không có thật sự né tránh…
Nam nhân này, vẫn có chút cá tính.
Còn có cốt khí.
Hắn đối với y, cũng không có quá nhiều hiểu biết, nhưng mà thông qua đánh giá của những kẻ bên ngoài, hắn biết, Ly Hận Thiên, thực vô dụng yếu đuối nhát gan.
Nhưng sau khi gặp mặt, Vô Huyên cảm thấy, nam nhân này không phải vô dụng, mà là hiểu được lúc nào nên tiến lúc nào nên lui.
Ở trong cái dạng hoàn cảnh nào, thì sẽ bày ra cái dạng tư thái đó để đối phó. Đây là một loại thủ đoạn để bảo vệ của y sử dụng ra để bảo vệ lấy bản thân mình, giống như động vật vậy.
Co được cũng duỗi được.
Y hiểu rõ lập trường của bản thân, sẽ không làm việc gì mà không biết lượng sức. Nhưng việc này không có nghĩa là, y vẫn sẽ phải nhẫn nhục chịu đựng. Y cũng sẽ phản kháng, cũng không phải mù quáng mà chìm đắm vào.
Nam nhân này thực thông minh, cũng thực giảo hoạt.
Mặt khác…
Y còn dễ thực thu hút, câu dẫn nam nhân đến bên người, dạy dỗ mấy tên gia hỏa kia, dễ sai dễ bảo…
Vô Huyên không thể không bội phục.
Nghĩ vậy nha, ánh mắt của Vô Huyên nheo lại, hắn nhớ lại tư vị của nam nhân, so với vài lần trải nghiệm vội vàng kia, thì ngày hôm qua, thật là tiêu hồn thực cốt…
Thật sự, khiến người ta nếm rồi càng thêm lưu luyến, dục niệm ham muốn không ngừng …
Muốn đụng chạm, càng muốn thật nhiều đụng chạm hơn nữa…
Vô Huyên vươn tay, chạm nhẹ vào hai gò má của nam nhân. Ly Hận Thiên cũng không có trốn, đôi con ngươi đen láy di chuyển xuống phía dưới, rất nhanh lại chuyển lên trên, đối diện với chỗ ở trên mặt nạ vốn là đôi mắt của Vô Huyên…
– Vật này, ngươi tự mình thoa vào, khuyếch trương chuẩn bị thân xác của ngươi cho tốt vào. Ngươi bắt buộc phải làm cho tốt, tùy thời đều sẵn sàng mà nghênh đón của ta tiến vào…
Khi buông tay ra, một bình sứ vô cùng chuẩn xác rơi vào tròn tay của nam nhân, nghe ngữ khí của hắn. Nam nhân liền đã biết thứ này là để dùng làm cái gì rồi. Ly Hận Thiên nhìn thoáng qua, cũng không có ném thẳng vật đang ở trong tay mình vào trên mặt Vô Huyên, mà là tiếp tục lẳng lặng thu vào tay áo…
Thân thể là tiền vốn để tạo nên cách mạng. Y vẫn luôn cam chịu nguyên lý này. Bản thân y ngã xuống, đối phương cũng không có nghĩa là sẽ buông tha, không tra tấn y. Huống chi, y còn muốn đi tìm ra lối ra khỏi đây…
– Làm sao mà ngươi lại nghe lời đến vậy a? Chẳng lẽ, là sợ ca ca chịu khổ lần nữa sao?
Thấy phản ứng của nam nhân như vậy, trái lại, Vô Huyên lại có chút tò mò. Hôm qua, y vẫn còn giống như một vật nhỏ nhất thời phát cuồng đến đỉnh điểm, chỉ muốn công kích để chu toàn cho chính y. Nếu không phải là do hắn uy hiếp y, thì căn bản y sẽ không nghe lời hắn nói, mặc dù là đã nghe theo, nhưng không phải là phục theo…
Điểm ấy, hắn vẫn có thể nhìn ra.
Hắn cũng không trông mong gì vào, chuyện nam nhân này sẽ dễ bảo hơn cả.
Mặc kệ là thật, hay chỉ là giả.
Nghe được hắn nhắc đến Khâm Mặc, nam nhân khựng lại một chút, đôi mày, cũng theo đó mà nhíu lại, Khâm Mặc mang một thân vết thương do roi gây ra, tình trạng của hắn hiện tại thế nào rồi…
– Khâm Mặc ra sao rồi? Ngươi hẳn là đã cho hắn thoa thuốc rồi đi?
Y sẽ không ngốc mà nói với Vô Huyên, để y đi gặp Khâm Mặc. Vô Huyên sẽ không đồng ý. Dù có thể đồng ý đi nữa, cũng chỉ là sẽ tái diễn lại tiết mục của ngày hôm qua mà thôi. Ly Hận Thiên không muốn lại tự mình rước lấy nhục.
Hơn nữa, y không muốn gặp Khâm Mặc.
Y chỉ cần biết rằng, tình trạng của Khâm Mặc ra sao là được, gặp được đi nữa cũng không có ý nghĩa gì, Ly Hận Thiên hiểu rất rõ.
Vô Huyên cũng không có trả lời câu hỏi của nam nhân. Hắn chỉ giống như là một nhi tử hiếu thuận bình thường, nhìn nam nhân dặn một câu, “ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt đi”, liền rời đi. Nhưng ở ngay khi hắn xoay người, nam nhân này vòng đến trước mặt hắn…
– Vô Huyên,
Lần đầu tiên, y gọi tên hắn, nam nhân giương mi lên, biểu tình ngưng trọng, vô cùng nghiêm túc. Y chặn lại đường đi của Vô Huyên, thấp giọng hỏi,
– Ngày mai, ngươi thật sự muốn tuyên chiến với Đế Đô sao?
– Vừa rồi, không phải ngươi cũng đã đều hoàn toàn nghe được hết rồi sao?
Vô Huyên cười cười, đến chi tiết kế hoạch bố trí ra sao, đều hoàn toàn để Ly Hận Thiên nghe thấy toàn bộ, bây giờ y làm sao lại còn hỏi ra được cái loại vấn đề ngu xuẩn này nữa đây.
Có lẽ biết rằng nói ra lời như vậy, Vô Huyên sẽ cảm thấy đáng cười, nhưng mà Ly Hận Thiên vẫn hỏi,
– Có thể buông tay được không? Trận chiến này, kỳ thật không có ý nghĩa gì cả. Cửu Minh tộc đã hoàn toàn trở thành lịch sử cả rồi. Dù cho ngươi có chiến thắng, thì phải làm sao đây? Vô Huyên, đây là chuyện hi sinh rất vô vị. So với trận chiến giành giật này, thì cuộc sống bình an, mới quan trọng hơn. Ngươi hẳn là hiểu rất rõ ràng. Mục đích mà Quỷ Vương và Yêu Hoàng muốn giúp ngươi, thì kết quả, nói không chừng là, ngươi sẽ hại chết cả bản thân mình… Vô Huyên, ngươi không cần phải bị bọn hắn che mắt như vậy.
Mặt nạ hạ ánh mắt, lóe ra ánh sáng kinh ngạc, hắn không nghĩ tới, Ly Hận Thiên đến chuyện này, cũng đều đã hoàn toàn biết được…
Thật sự là vô cùng ngoài ý muốn.
Nam nhân này, quả nhiên không thể khinh thường được.
– Nếu ngươi đã biết như vậy, liền sớm đưa quốc tỉ lại cho ta đi. Cha, quốc tỉ kia không đáng giá nhưng mà đối với Vô Huyên là kim bài bảo mệnh a. Nếu ngươi thật sự vì ta mà suy nghĩ lo lắng mà nói, việc quốc tỉ kia, cũng đừng tái do dự nữa…
Hắn nửa thật nửa giả nói.
Trầm ngâm, nam nhân lại trả lời hắn như vậy,
– Ngươi và Khâm Mặc, đều là con ta. Cho ngươi rồi, thì hắn khẳng định sẽ chết. Không cho ngươi, thì ngươi không hẳn sẽ chết. Ngươi nói xem, ta sẽ lựa chọn ra sao đây?
Đối với biểu tình nghiêm túc của nam nhân này, người này khựng lại một chút, lập tức cất tiếng cười to. Nam nhân này, vĩnh viễn đều vượt ra ngoài dự kiến của hắn a…
– Cha, ta vốn nghĩ, mang ngươi ở tại chỗ này, cố gắng mà cúc cung tận tụy ‘ hiếu đạo’ thẳng đến khi ngươi giao quốc tỉ ra đây. Nhưng mà bây giờ, ta thay đổi chủ ý rồi. Trò chơi này, chỉ có hai người, đến cuối cùng lại không thú vị. Nhiều người tham gia cùng, mới náo nhiệt đùa mới vui vẻ a. Cha, ngươi nói có, phải hay không?
Dự cảm không tốt.
Không đợi y kịp đoán ra, người này đã chặn ngang eo y, khiêng thân thể y lên, trái lại bước vào bên trong phòng. Ly Hận Thiên bị ném đến trên bề mặt mềm mại của chiếc giường, trong nháy mắt tiếp theo, người này liền đè ép lại đây…
– Vốn, muốn cho ngươi dưỡng tốt một chút đã, nhưng mà.. Cha, ngươi kiên nhẫn một chút, ta sẽ khiến cho ngươi thực thoải mái.
……
Sau khi tỉnh lại lần nữa, nhìn thấy, không phải căn phòng tối đen, mà là bầu trời sáng sủa, nam nhân sửng sốt một chút, người bên cạnh phát hiện y tỉnh lại, cười nhạt phát ra một tiếng chào hỏi. Ly Hận Thiên thế này mới phát hiện ra, bọn họ là đang ở trong xe ngựa…
Hoặc nên nói là, trong chiến xa.
Chỗ ở trên đỉnh đầu là một mảng bầu trời trong xanh bằng phẳng, vây xung quanh đều là sa trướng nhạt màu, bị gió thổi bay lên phần phật, cảnh sắc ở bên ngoài, mông lung một mảnh. Gió hôm nay, thật kỳ quái a. Nam nhân chậm rãi ngồi dậy, bên tai, vẫn là tiếng gió rống lên gào thét…
Nhưng mà, y nhìn xuyên qua lớp sa trướng đang bị gió thổi tung lên, nhìn thấy cảnh tượng kia, khiến trái tim của y, nhất thời ngừng đập….
Đây là, cửa chính của Đế Đô.
Khác với ngày trước là, cửa lớn kia vẫn đóng chặt, trên cao nơi cửa thành, các cung tiễn thủ đều vận sức ở trong tư thế sẵn sàng để chờ phát động.
Y, đang đến chiến trường.