Đưa cô về nhà cậu, lúc này cha mẹ cậu không có nhà, nên cậu chỉ ở một mình, đặt cô xuống giường của mình, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp, cậu mỉm cười, nhìn cô lúc này thật ngoan, giống như những đứa con gái bình thường khác.
Cậu lấy cái áo sơ mi của mình để ở đó, cởi quần áo cô ra, cậu cũng không ngượng ngùng hay lạ lẫm gì nữa, cậu nhanh chóng lâu mình cho cô rồi lấy áo mình chuẩn bị sẵn cho cô mặc vào, rồi đắp mền cho cô.
Định rời đi, cánh tay đã bị nắm lấy, cậu ngạc nhiên quay lại, thì bất ngờ hô hấp cậu liền bị cướp mất.
Sau khi kết thúc nụ hôn, nhưng vẫn chưa thỏa mãn, cô kéo cậu xuống giường, rồi leo lên bụng cậu, mặt áp sát vào "Làm đi"
Như được mang thánh chỉ, cậu vui vẻ cười.
Thân thể này, mùi hương này, đã lâu rồi cậu vẫn chưa nếm thử, ngu gì hông hưởng,tất cả sẽ là của cậu.
Ở bên trong cô, tình yêu lại dâng trào, không lối thoát.
_____+_____
Mấy ngày nay đi đến đâu cũng có những tiếng bàn tán sau lưng, cô đã biết chuyện gì rồi.
Cậu ta có bị bệnh hay bị viêm cái gì không vậy, nghỉ sao lại nói chuyện đó ra, có phải là muốn người ta cười vào mặt cô không?
"Cậu bị khùng đúng không?" Đúng vậy, cô đang tức giận, rất tức giận.
"Tôi thích điều đó" rất phởn.
Đừng thấy cô hiền rồi lên mặt, cô không ngờ cậu ta lại thay đổi xấu xa như vậy, cô khi xưa đường đường là đại tỷ, cô chỉ muốn mình thay đổi nên ép xuống cái tính đó, nếu như cậu không cho nó ở sâu bên trong mãi mãi thì cô cũng chiều.
Cô đứng lên kéo tai của cậu, khiến cậu la í ớ "Cậu đừng có quên tôi là ai, nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn một chút"
"Tôi chỉ muốn em nhìn nhận tôi"
Càng tức hơn.
"Cậu nói gì? Em? Đừng quên tôi lớn hơn cậu tuổi"
Cô vỗ vào đầu cậu vài cái rồi nói "Đừng phiền tôi nữa" rồi bỏ đi.
Bước đi.
Phía sau vang lên tiếng nói "Chị ơi"
Cô lập tức quay lại, nhìn vào mắt cậu, chính là ánh mắt ngày trước bên trong toàn là nước mắt, tim cô đập rộn.
Đây chính là cảm giác đó, nhưng cô không nói gì lại quay đi.
Bất chợt "Lạc chỉ muốn chị chú ý đến mình, khi trước chỉ không nói một lời liền đi mấy năm, chị có biết Lạc phải trải qua những ngày tháng khó khăn lắm không?" Nước mắt rớt xuống, cậu chịu hết nổi rồi, cậu kiềm không được, giả vờ cũng không được.
Cô hiểu chứ, nhưng mà, chuyện trọng đại đó cô còn chưa hoàn thành.
"Cậu muốn gì?"
Cậu vui vẻ chạy lại, ôm phía sau cô, thì thầm"Chỉ cần chị như lúc trước, không bỏ rơi Lạc nữa"
Giờ khắc này cô muốn quay lại ôm lấy cậu thật chặt, nhưng.... cô không làm vậy.
Cô xoay người đẩy cậu ra "Cậu có biết tại sao tôi đi không?"
Đôi mắt cậu đã trở về như cũ, tròn xoe khó hiểu nhìn.
"Lúc trước cậu đã biết tôi thương cậu, cưng chiều cậu biết bao nhiêu, nhưng cậu lại cùng Bản Bản, yêu đương đùa giỡn trước mặt tôi, cậu biết tôi đã nhịn bao nhiêu lần rồi không? Cậu biết tôi chịu khổ bao nhiêu không? Tôi chịu như vậy làm cái gì, nhận được gì, cuối cùng chỉ để tôi nghe được tiếng yêu thương của cậu giành cho cô ta ở sau liều, mọi chuyện đã xảy ra, cũng đã hết, tôi
và cậu giờ đây chỉ có một mối quan hệ... cô trò" cô cũng khóc, từ trước đến giờ người làm cô khóc nhiều đến vậy chỉ có cậu ta.
Cậu thật không thể ngờ, thì ra điều là cậu làm, nên cậu phải nhận lấy.
Nhưng cậu không cam tâm, khi trước cô thương cậu như vậy, tình cảm của cô chỉ có cậu mới được hưởng "Lạc sẽ làm cho chị yêu Lạc như trước"
Cô cười khinh Bỉ, cậu thấy cái cười đó ngạc nhiên và sợ vô cùng "Chị...."
"Muộn quá rồi, cậu hết cơ hội rồi"
Cô bước đi, chỉ để lại một câu khiến cậu tan nát cõi lòng "Sớm thôi, tôi sẽ cùng anh ấy kết hôn... chồng tương lai của tôi"