Trong phòng thử đồ, Ngải Tử Lam sớm đã thay xong lễ phục lại đột nhiên có chút ngại ngùng, chần chừ không muốn đi ra ngoài.
Cô không ngờ, chiếc váy ống đứng này cổ trễ hơn so với tưởng tượng của cô, ngoài cái này ra thì không có vấn đề gì, rất vừa với vóc dáng, chất liệu bóng mềm, mỏng nhẹ như cánh ve, lại cũng không thấu suốt.
Đang lúc ngại ngùng, đột nhiên nghe thấy bên ngoài tiếng Đoàn Hồng Huyên trầm thấp mà lãnh khóc truyền tới: “Em mà không ra anh xông vào đấy.”
Câu này nghe ra giống như là đang lo lắng cho sự an nguy của cô vậy.
Nhưng cũng không biết là vô tình hay cố ý, Ngải Tử Lam phảng phất như nghe từ trong đó ra chút gì đó ám muội như có như không.
Nghĩ tới chuyện bạo hồng trong phòng thử đồ trên mạng lúc trước, Ngải Tử Lam mặt hơi ửng hồng, làm nổi bật lên nét tươi trẻ, tỏa ra mị lực mê người.
Mặc dù tự cảm thấy cổ có chút trễ, nhưng cũng không trở ngại gì lớn, vẫn rất thoải mái, Ngải Tử Lam thẳng bước đi ra.
Một đầu tóc ngang vai đen nhánh hơi xõa xuống, chiếc cổ trắng muốt tựa thiên nga, lông mày lá liễu tú lệ, chiếc mũi nhỏ cao xinh xắn, con mắt long lanh động lòng người, đôi môi đỏ kiều diễm ướt át, giống như một viên thạch mê người.
Một chiếc váy trễ cổ màu tím, bộ ngực trắng nõn hơi lộ, eo thon tinh tế, đường cong động lòng người, cả người tỏa ra khí tức mê người, đoan trang mà xinh đẹp.
Ngải Tử Lam vừa bước ra, đám người đột nhiên cảm thấy trước mắt như bừng sáng, bầu không khí yên lặng tựa như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
“Thế nào?” Người con gái xinh đẹp mà không biết kia vẫn nghiêm túc nhìn hướng về phía Đoàn Hồng Huyên, xoay chuyển thân mình, xem xét trên dưới có chỗ nào không ổn không.
“Rất đẹp, rất hợp với em.” Đoàn Hồng Huyên tự đáy lòng khẽ cảm thán, trong ánh mắt tràn đầy sự thưởng thức không che giấu chút nào, giống như trông thấy trân bảo vậy, sáng ngời chói lóa.
Bị ánh mắt sủng ái yêu mến nhìn chằm chằm, Ngải Tử Lam có chút ngại ngùng, biểu cảm liền có chút không được tự nhiên, cố ra vẻ bình tĩnh hướng tới nhân viên bên cạnh nói: “Chiếc này đi.”
“Ngoài chiếc này ra, cũng đem cả mấy chiếc tôi vừa xem trong đó gói cả lại.”
Thì ra Đoàn Hồng Huyên nhân lúc Ngải Tử Lam thử đồ, cũng đã chọn mấy chiếc lễ phục. Dù sao thì sau khi làm phu nhân tổng tài Đoàn Thị, những tiệc hội như này về sau chỉ có nhiều thêm mà không ít đi, một chiếc lễ phục sao đủ được chứ, đương nhiên phải mua thêm mấy chiếc nữa. Đến khi đổi mùa, còn phải mua chiếc mới nhất quý.
Ngải Tử Lam sau khi nghe những lời này, mặt trong nháy mắt suy sụp, biểu cảm phức tạp đi đến bên cạnh Đoàn Hồng Huyên, nhỏ giọng chần chừ nói: “Thôi đi, em không có nhiều tiền như vậy.”
Khi nói ra những lời này, đầu cô hơi cúi xuống, miệng lưỡi có chút ủy khuất, nghe ra đáng thương cực kỳ.
Đoàn Hồng Huyên tâm tình rất tốt, tâm tư khẽ động, đột nhiên đưa bàn tay to phủ lên đầu Ngải Tử Lam hơi cúi, nhẹ nhàng vuốt ve tóc mềm, ngửi mùi hương của tóc, trên mặt hiện ra ý cười hiếm thấy, giọng trầm thấp mang theo sự vui thích: “Không sao, anh tặng em.”
Cái, cái gì? Tặng cô toàn bộ sao?
Ngải Tử Lam không có giống như người bên cạnh tưởng tượng kinh ngạc kích động, mà là bật thốt lên hỏi vấn đề mà cô quan tâm nhất “Em có thể hỏi một chút không, một chiếc lễ phục này khoảng bao nhiêu tiền?”
Nếu số tiền không lớn, cô có lẽ vẫn có thể thản nhiên nhận. Nhưng nghĩ nghĩ một chút vẫn là không thể nào.
Quả nhiên, sắc mặt Đoàn Hồng Huyên trong nháy mắt sầm xuống, cau mày, ánh mắt lạnh lùng, rõ ràng là không vui, giọng cũng lạnh như băng, nhưng vẫn là theo sự thực nói ra: “Gần mười vạn.”
Gần mười vạn
Ngải Tử Lam không nhịn được hít sâu một hơi, mặc dù sớm đã dự cảm thấy, vậy mà…. số tiền này so với tưởng tượng của cô không sai biệt mấy, nhưng chân chính nghe từ trong miệng Đoàn Hồng Huyên nói ra, Ngải Tử Lam vẫn thấy chấn động kinh hoàng.
“Thứ quý giá như vậy em sao có thể nhận?”
Ngải Tử Lam vội vàng thất thanh nói, ngẩng đầu ánh mắt đen lánh nghiêm trang nhìn Đoàn Hồng Huyên, biểu cảm trong sáng mà nghiêm túc, giống như là trần thuật chuyện gì quan trọng lắm.
Vì dạ tiệc tối nay, cô mới mua lễ phục này, cô cũng cố gắng lắm mới mua nổi.
Nhưng mua nhiều hơn, cô thực sự không gánh nổi, ngày ngày cạp đất mà ăn trước khi tìm ra chân tướng cái chết của mẹ và đoạt lại Ngải Thị.