Khi có cuộc gọi lạ, Ngải Tử Lam vốn muốn trực tiếp không nhận, dù sao thì kẻ quấy rối cùng lừa đảo trên điện thoại đầu năm đã quá nhiều rồi, nhưng khi nhìn dãy số kia hiện rõ là thuộc thành phố s, lại ma xui quỷ khiến không có tắt đi. Giống như có một loại dự cảm, người gọi ddienj thoại là hắn.
“Em đang ở đâu vậy?” Đoàn Hồng Huyên lạnh lùng hỏi, giọng không nghe ra chút cảm xúc nào.
Thật sự là hắn rồi. Hắn liền như vậy chắc chắn cô sẽ nhận điện thoại sao? Ngộ nhỡ cô tắt thì sao? Ngải Tử Lam càng thêm không hiểu người đàn ông này, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Em đang ở quán café charming gần trường học.”
“Em sao lại ở trong quán café?” Đoàn Hồng Huyên nhíu nhíu mày. Hắn nhìn qua thời khóa biểu của Ngải Tử Lam, hiện tại chắc vừa kết thúc tiết hội họa, cô đáng lẽ phải đang ở trong trường mới đúng chứ.
“Ách, giáo viên tạm thời có việc bận, nên đã điều chỉnh tiết học rồi. Em ra ngoài đi dạo.” Ngải Tử Lam giọng bình tĩnh không gợn sóng, nhưng Đoàn Hồng Huyên lại mơ hồ phát giác ra sự buồn bã.
Trên thực tế, Ngải Tử Lam hôm nay quả thực trải qua không mấy tốt đẹp. Đột nhiên kéo tới lượng lớn sự chú ý, người trên đường chỉ chỉ trỏ trỏ không ngừng bình luận khiến cô đau cả đầu, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để ngồi, hòa hoãn lại tâm trạng.
“Em đợi ở đó đi, anh tới đón em liền, một hồi phải tham dự dạ tiệc rồi.” Đoàn Hồng Huyên không có nói nhiều, chỉ bình tĩnh hạ mệnh lệnh. Có chuyện gì, đợi gặp mặt rồi hãy nói.
Trong quán café charming, trong một góc phòng nhỏ, ánh đèn mờ vàng chiếu rọi, không khí tràn ngập hương thơm dễ chịu, tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương, bầu không khí yên lặng mà mê người.
Ngải Tử Lam ngồi trong căn phòng này, trong tay đang cầm một tờ báo ngày hôm nay, trên mặt bìa là tiêu đề rõ ràng “Tin hot! Tổng tài tập đoàn Đoàn Thị Đoàn Hồng Huyên đã cưới thiên kim Ngải gia vô danh.”
Có thể nhìn rõ những nếp gấp của tờ báo, cho thấy tờ báo không chỉ được giở một lần.
Ngải Tử Lam thở dài, xem ra làm phu nhân giới quý tộc không hề dễ dàng gì, nhất là lại làm phu nhân tổng tài Đoàn Thị Đoàn Hồng Huyên. Ngày hôm nay, dưới miệng lưỡi của người ta, cô nghiêm nhiên đã trở thành một kẻ không từ thủ đoạn, muốn trục lợi, tham vọng hư vinh, leo lên vị trí mặt hàng lòe loẹt trong giới quyền quý. Dù cho cái mặt hàng lòe loẹt này có biết bao nhiêu người ngưỡng mộ.
“Anh tới rồi.” Vẫn còn chìm đắm trong những tin tức, Ngải Tử Lam tâm trạng ủ dột bỗng nhiên nghe thấy giọng nói trầm ấm khàn khàn quen thuộc, rất nhanh bóng dáng đã phủ trên người cô, một bàn tay to ấm áp mà bá đạo kéo lấy tay cô, gắt gao dắt lấy, trong miệng lưỡi lạnh lùng là sự kiên định và dịu dàng, “Đi theo anh.”
“Đi đi đâu?” Mặc dù đã để cho Đoàn Hồng Huyên tùy ý đưa đi tới rất nhiều nơi, Ngải Tử Lam vẫn phải thốt lên hỏi.
“Trung tâm mua sắm.”