Trong cục Dân Chính, dưới ánh đèn sợi đốt chói lọi, Đoàn Hồng Huyên ngửa chiếc cổ trắng tinh trơn bóng, ánh mắt hiên ngang, tuấn nhan chết người, đôi môi mỏng mím chặt lộ ra mấy phần gợi cảm.
Dọc đường đi Ngải Tử Lam bị hắn ôm chặt trong lòng, sát vào bộ ngực rắn chắc của hắn, lại rất ấm áp, giống như là được cảm giác an toàn bao bọc lấy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, lại ngượng ngùng xấu hổ, hơi ngẩng đầu cẩn thận từng chút một quan sát Đoàn Hồng Huyên.
Trừ lần cưỡng hôn kia ra, cô vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi thân mật với hắn như vậy. Hơi thở của hắn rất mạnh, rất ấm áp, khiến cho cô có cảm giác yên tâm khó hiểu, lại còn có cảm giác quen thuộc vô lý.
Nhưng sau khi kết hôn, cảnh như này sẽ càng ngày càng nhiều hơn, vừa nghĩ như vậy mặt Ngải Tử Lam càng đỏ.
Không ngờ tâm tình thẹn thùng xấu hổ hiện tại của cô đã hoàn toàn lọt vào trong đôi mắt của Đoàn Hồng Huyên, tóc đẹp hơi rủ, một gương mặt tú lệ như trái táo chín đỏ, đôi mắt đen sáng long lanh, nhu tình như nước, cánh môi đỏ tươi ướt át, càng trở nên hấp dẫn, càng câu dẫn người ta phạm tội.
Đoàn Hồng Huyên không thể không thầm hít sâu một hơi, cố gắng tạm thời kiềm chế lại sự xúc động của bản thân, cảm nhận sâu sắc dự kiến của mình rất sáng suốt.
Hắn trước giờ không phải là thánh nhân, huống hồ, đang ngoan ngoãn nép trong vòng tay hắn lại là vợ chưa cưới của hắn, là người con gái mà hắn muốn che chở.
Những suy nghĩ không thể ngăn hắn hồi tưởng lại hai người liều chết triền miên đêm hôm đó, vu sơn mây mưa, ngất ngây say lòng người. Khó có thể tưởng tượng, nếu hôm đó cô không gặp hắn, sẽ phải chịu sự đối đãi như thế nào….
Đột nhiên một cỗ sát khí dâng lên trong lòng, Đoàn Hồng Huyên nắm chặt bàn tay.
Hắn tuyệt sẽ không để chuyện như vậy lần nữa xảy ra. Phải mau chóng đưa Tử Lam rời khỏi Ngải gia.
Còn người của Ngải gia, sau này tốt nhất là an phận chút đi, bằng không bọn họ sẽ được nếm uy lực của tập đoàn Đoàn Thị.
“Đoàn tổng, mời bên này.”
Người của cục Dân Chính sớm đã nhận được tin tức, cung kính đợi ở một bên, không dám ngẩng đầu nhìn kỹ, mặc cho bọn họ rất là hiếu kỳ về người con gái mà Đoàn Hồng Huyên ôm chặt lấy kia.
Đang khi bọn họ trong điện thoại nghe Đoàn Hồng Huyên nói bốn chữ “đăng ký kết hôn”, đã dọa cho người phụ trách cục Dân Chính sợ rồi, lắp ba lắp bắp xác nhận lại một lần mới dám tin, vội vàng sắp xếp người làm công tác đăng ký kết hôn vào chỗ chờ.
Ai mà ngờ được nhân vật Đoàn Hồng Huyên của s thị, tiền tài quyền thế ngập trời, tiếng tăm lừng lẫy, cư nhiên lại chọn kết hôn ở thời điểm trẻ tuổi như vậy, là người con gái ưu tú nào đã lọt vào mắt xanh của anh ta.
Thủ tục đăng ký kết hôn không hề phức tạp, huống hồ người mà họ phục vụ lại là Đoàn Hồng Huyên đang lạnh lùng ngồi trước mặt, ai dám chậm trễ hoặc để xảy ra chút sai sót chứ.
“Cô Ngải Tử Lam, cô có bằng lòng làm vợ hợp pháp của anh Đoàn Hồng Huyên đây không?” Bên tai đột nhiên vang lên câu hỏi của người nhân viên.
Ngải Tử Lam trong lòng bất giác nổi lên chút gợn sóng. Không ngờ thật sự đã đi tới bước này rồi. Hoảng hốt từ trong mộng bừng tỉnh.
Cô thật sự muốn đem cả cuộc đời mình giao phó cho một người đàn ông mới lần đầu tiên gặp mặt, hơn nữa hắn còn là một người đàn ông hoàn hảo như vậy, thậm chí khi biết được mục đích của cô không đơn thuần, lại còn dưới tình huống không thích hắn, vẫn muốn cưới cô.
Cô có tài tức gì có tư cách gì mà từ chối chứ.
Mà người đàn ông bên cạnh lại chỉ im lặng nhìn cô, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của cô.
Giống như là, hắn sớm đã biết, cô chỉ có một câu trả lời kia, cũng chỉ có thể có câu trả lời đó, không có câu trả lời khác.
“Tôi đồng ý.” Không chần chừ hay do dự quá lâu, Ngải Tử Lam dịu dàng mà kiên định thốt ra ba chữ.
Đúng vậy, cô muốn gả cho hắn. Hắn là người đầu tiên nói với cô, muốn chia sẻ nỗi đau khổ với cô, cho dù… cho dù ngày sau hắn có hối hận, hoặc là gặp người mà hắn yêu, muốn rời xa cô, cô cũng không nửa câu oán hận.
Còn hắn thì sao, không biết vì cớ gì, khoảnh khắc đó vẫn không có quyết định cuối cùng, Ngải Tử Lam trong lòng vẫn có chút không dám tin.