- --- Trong lúc đó, Triệu Ngôn----
- Các ngươi dỡ hàng cho cẩn thận vào, Yến Vương mà không hài lòng là đầu của tụ bây không còn trên cổ đâu! Mau! Mau lên!
Những con người khổ sai đang chất hàng đống những món hàng từ lớn đến bé.
Cứ mặc sức mà để cho cái tên hung bạo kia lấy roi mà quật lên lưng, hằng những vết đỏ trên da, người thì trọng thương, người thì cố gắng gượng dậy mà đi tiếp.
- Tên kia vừa nhắc tới tên khốn Đường Thiên Mạt kia.
Vậy là đã có thể đoán được là đoàn này thuộc của tên khốn đó.
Mong sao cho chúng đừng có phát hiện ra khu nhà của Tịch.
Triệu Ngôn đang đứng trên một cái cây cổ thụ thật cao, đứng nép mình vào hững cành cây thám thính tình hình.
Cậu cứ ở đó mà canh phòng chúng, một lòng bất lực với sự vô dụng của mình.
Dầu biết là địch đã dâng đến miệng và chỉ một mình cậu cũng có thể hạ hết những con người đang ở đây nhưng cậu vẫn phải đứng yên một chỗ để chờ đến lúc chúng đi, nếu cậu hành động ngay lúc này thì thế nào cũng đến tai hoàng hậu, đã thế cậu còn có thể giết nhầm những tên nô lệ khổ sai vô tội ở đằng kia để rồi tự dằn vặt cả đời vì sự dại dột của mình.
Người đi bảo vệ cuộc sống của những con dân mỗi ngày ấy thế mà lại đi giết người vô tội.
Đang tự dằn vặt bản thân thì đột nhiên từ trong cỗ xe ở đằng trước xuất hiện một con nam nhân điển trai, khôi ngô, tuấn tú, đó chính là Yến Vương của Viễn Sơn, Đường Thiên Mạt.
Hắn đi ra ngoài để đi nói chuyện với cái tên hung bạo kia về việc gì đó.
Vừa thấy cái tên đó thì cậu liền cầm lấy bọc kiếm của mình với ý định kiên định rằng chính cậu sẽ là người kết thúc cuộc đời hắn, ngay đây và ngay lúc này.
Nhưng cái ý nghĩ bạo lực đó liền bị chặn lại vì sự xuất hiện nối tiếp của một người con gái, một người con gái xinh đẹp mặc dù có phần hơi trẻ con, mái tóc dài của cô được cột cao lên gọn gàng, nước da màu bánh mật khiến cho cô thêm phần mạnh mẽ, một cô nương có ánh mắt kiên định và quyết đoán, đó là Đường Băng Cẩn.
Cô tiến lại gần tên Nhị ca kia rồi cãi cọ cái gì đó với hắn.
- Muội ấy....là Cẩn Nhi...Muội ấy đã về rồi....
Cậu thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô, bỏ tay khỏi hẳn bọc kiếm rồi cứ thế mà mỉm cười nhìn cô như nhìn cô tiểu muội muội bé bỏng của mình từ xa vậy.
Có lẽ cậu đã rất lo cho cô khi nghe tin rằng cô đã lẻn khỏi hoàng cung để đi giả nam nhân đi đánh giặc, không ngờ vẫn bình an vô sự như thế này, thiệt là đáng mừng.
Trong lúc suy nghĩ vu vơ về sự vui mừng này thì đột nhiên, Băng Cẩn liền quay đầu về phía cậu khiến cậu giật nảy mình.
Đúng, cô đã phát hiện ra cậu, người ta thường nói rằng mắt cô là mắt được thừa hưởng từ đại bàng nên có thể nhìn rõ những sự vật từ xa.
Và đúng là khi trông thấy cậu, cô đã vô cùng hoảng hốt khiến cho tên hoàng huynh bên cạnh mình tò mò, hắn liền hỏi cô:
- Muội nhìn thấy gì thế? Sao trông hoảng hốt vậy? Này Cẩn Nhi! Cẩn Nhi! Dừng lại! Khoan...
Chưa kịp nói hết câu thì cô đã liền bỏ chạy về hướng cậu.
Cô chạy theo vì có lẽ cậu đã biết về việc cô trông thấy cậu nên phải bỏ đi, cô cứ chạy theo khiến cậu phải chạy thục mạng mà vẫn không cắt đuôi được cô.
Mà đằng sau cô lại là Đường Thiên Mạt nữa cơ chứ, hắn có lẽ đã nhìn thấy sự bất thường của cô nên cũng liền chạy theo.
Rồi ba người cứ thế mà chạy về chỗ đầu chợ, chính là nới mà Thiên Long với Tiểu Ngôn hẹn gặp.
Cậu cứ chạy về hướng đó vì không biết nên chạy về đâu.
Ba người cứ thế mà chạy miết.
Tiểu Ngôn có vẻ đã khá đuối sức vì cứ phải chạy với tốc độ nhanh, thế mà hai huynh muội kia lạu không cảm thấy bớt đi chút năng lượng nào cả.
Nhìn cảnh tượng này khiến cậu lại nhớ đến tốc độ chạy của hoàng huynh nhà cậu.
Cứ chạy miết như thế rồi họ liền đến được chỗ đông người.
Tên thái tử kia và cậu bạn của cậu đang ở ngay trước mặt nhưng ngay lúc đó thì cậu đã đuối sức, dường như không còn sức để chạy thêm nữa thì dột nhiên ở phía bên tay phải cậu liền có một chiếc xe ngựa không người nào ở trên đó tiến tới, có lẽ con ngựa đã bị kích động nên cứ chạy lung tung một cách hoảng loạn.
- Ngôn!
- Triệu Ngôn! Huynh mau tránh....
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đó thì đột nhiên hai người vừa kêu lên khi nãy lao ra kéo Tiểu Ngôn sang một bên, đó là Thiên Long và Băng Cẩn.
Bỏ lại Nhan Tịch một mình ở đó, trong lúc chẳng biết phải hành động như thế nào thì bỗng nhiên con ngựa đó lại lên cơn chạy thẳng về phía cậu.
- Tịch! Không được!- Thiên Long từ phía xa gào lên.
- Tịch!- Tiểu Ngôn người mảy run rẩy thét lên.
Trong lúc đó, bỗng nhiên một nam nhân chạy đến và kéo cậu vào con hẻm gần đó, đó là Đường Thiên Mạt.
Thiên Long và Tiểu Ngôn liền thở phào nhẹ nhõm khi trông thấy Nhan Tịch đã được lôi vào chỗ an toàn.
- Để ta đi ra đón Tịch.
Sẵn tiện cảm ơn vị tiên sinh kia.- Rồi hắn bỏ chiếc mặt nạ ra, mới bước một bước ra khỏi con hẻm đó thì liền bị Băng Cẩn ngăn lại bảo:
- Nếu muội nói...tên tiên sinh vừa mới cứu cô nương kia....!là Nhị ca của chúng ta,...Đường Thiên Mạt thì huynh có gan đi ra đó không?.