Chương :
“Anh cảm thấy tôi có khả năng đồng ý không? Anh rõ ràng không thích tôi, anh làm mọi thứ cũng chỉ vì bản thân anh. Công ty giải trí Huy Hoàng có kết cục như ngày hôm nay không phải do tôi gây ra mà là do anh, còn có Diệp Tâm nữa.” Phản ứng của Diệp Uyển vô cùng bình tĩnh.
Cho tới bây giờ, những lời cô nói giống như một con dao đang cứa vào trong tim của Hoắc Phong Lãng.
“Sao em lại biến thành như vậy? Trước kia em…”
“Đừng nói đến chuyện trước kia nữa. Tôi không có rảnh rỗi nhớ lại ký ức đã qua với anh. Tôi sẽ để chị Hy và luật sư nói chuyện với anh. Lúc trước tôi ký hợp đồng đó hoàn toàn là vì nể mặt Bùi Hiển Hiển. Nhưng hiện tại đừng có quấn lấy tôi không buông. Nhà họ Bùi các anh nợ tôi quá nhiều.”
“Diệp Uyển, đừng như vậy. Bây giờ anh sẽ tới tìm em ngay, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Bùi Hiển Hiển là con gái của chị gái Bùi Uyển Linh của anh ta, vô cùng thích Diệp Uyển. Hơn nữa từ nhỏ cô bé đã mắc bệnh tủy xương. Trước khi Hoắc Phong Lãng và Diệp Uyển đính hôn anh ta đã dụ dỗ Diệp Uyển tới bệnh viện làm kiểm tra thân thể, chứng thực được Diệp Uyển có tủy phù hợp với Bùi Hiển Hiển, chỉ chờ tới lúc cơ thể Bùi Hiển Hiển ổn định là có thể cấy ghép tủy.
Anh ta không thể đôi co với Diệp Uyển được.
Nhưng Diệp Uyển đã tắt máy, Hoắc Phong Lãng không còn cách nào cầm áo khoác muốn đi ra ngoài.
“Hoắc Phong Lãng, anh muốn quay lại với Diệp Uyển? Còn em thì sao, em phải làm sao bây giờ?” Cô ta sốt ruột níu tay Hoắc Phong Lãng, trong mắt tràn đầy nước mắt.
“Em buông tay anh ra, anh thật sự không phải muốn làm như vậy. Anh có lý do bất đắc dĩ, sau này sẽ giải thích với em, em chăm sóc tốt cho con là được rồi.”
“Không. Hôm nay anh dám bước qua cánh cửa này em sẽ lập tức tới bệnh viện phá thai.”
Diệp Tâm lau nước mắt. Là một người phụ nữ cô ta biết rõ Hoắc Phong Lãng đã để ý tới Diệp Uyển, nhất là khi thấy Diệp Uyển càng ngày càng tốt hơn, cô ta không thể để bọn họ gặp nhau.
“Đừng có dùng con để uy hiếp anh.” Hoắc Phong Lãng tức giận bỏ lại một câu rồi vội vàng rời đi.
………
Sau khi tập yoga xong Diệp Uyển đứng dậy, trên người đổ toàn mồ hôi. Khi cô chuẩn bị đi tới phòng tắm thì nghe thấy tiếng bước chân từ phía cửa ra vào.
“Cảnh Thần, anh đã về rồi.” Cô chạy tới trước mặt anh, ngẩng đầu khẽ hôn anh một cái: “Hôm nay về sớm hơn bình thường một chút.”
“Ừ. Nhớ em quá rồi, nhất định phải nhìn thấy em, từng giây từng phút cũng không thể chờ nổi.”
Nói xong tay anh kéo thắt lưng Diệp Uyển, hai người cùng ngã xuống ghế sôfa.
Anh cũng không vội vàng cởi quần áo mà đang hưởng thụ bộ dạng hai má đỏ lên của Diệp Uyển, người phụ nữ quyến rũ như vậy khiến cho anh lúc nào cũng cảm thấy động lòng.
“Rèm cửa…”
Dù biệt thự không có khả năng có người nhìn thấy nhưng ân ái ban ngày như vậy vẫn khiến cô ngại ngùng.
“Hóa ra vợ anh lại thích tối.” Lục Cảnh Thần tà mị cười cười, đem áo khoác chùm lên đầu hai người: “Như vậy được chưa?”
Hơi thở mập mờ lập tức bị đốt nóng, cả người Diệp Uyển bị anh vuốt ve, trên người càng ngày càng nóng.
“Anh….a….” Diệp Uyển nói không lên lời, bàn tay ban đầu để trên vai anh đang chạy dọc theo cổ, chậm rãi vuốt ve.
Một chút thân mật tới gần khiến bọn họ trở nên triền miên.
“Cảnh Thần, lên giường đi…”
Diệp Uyển đã bị hôn đến bủn rủn không còn sức lực, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào ngực anh, cả người cuộn lại, đôi chân trắng nõn vô cùng xinh đẹp, một tiếng ưm vang lên, đôi mắt quyến rũ xinh đẹp, mềm mượt như tơ.