Thang máy tinh một tiếng vang lên, hai đại mỹ nhân một trước một sau bước ra. Thiên Thiên đi trước, vẻ mặt lãnh đạm, nét đẹp trong trẻo lại lạnh lùng khó tránh khỏi nhìn đến liền rét run. Dao Dao không nhìn ra biến đổi, tựa như tức phụ ôm con gái đi ở phía sau.
"Hàn lão bản!"
Lão quản lý Phúc Lai vừa thấy Thiên Thiên liền hai mắt phát sáng, chạy tới chào một tiếng, vẻ mặt hắn như vừa vớ được vàng hướng nàng gấp gáp kể rõ sự tình.
Thiên Thiên gật đầu một cái hiểu rõ, nhìn kẻ gây rối thản nhiên ngồi ở chính sảnh, vẻ mặt phẫn nộ đang trút giận lên một tên đàn em trong đó, chân hắn không ngừng tung cước đạp tên xấu số đó mấy cái, miệng liên tục chửi thề.
Thiên Thiên chậm rãi lên tiếng:
"Không biết Thiên Mộ Dao đã đắc tội gì với ngài đây?"
Tên đại ca to lớn, trên mặt nhiều vết sẹo dài hẹp có đủ, nhìn vô cùng dữ tợn đáng sợ. Hắn là Bất Dung Nhân, nghe nói hắn là kẻ đứng đầu băng đảng Bất Điệt mới nổi gần đây, có tiếng trong và ngoài thành phố A. Chuyện xấu hắn làm chắc chắn không thể kể hết, không biết từ đâu cho hắn cái lá gan lớn đi gây chuyện trong nhà hàng Thiên Mộ Dao của nàng.
"Hừ! Con mẹ nó! Giấu người của gia gia còn không mau giao ra! Không thì gia gia ta đây đập nát cái nhà hàng rách này của ngươi!"
Hắn vừa nói xong lập tức vung gậy đập nát cái bàn trước mặt, bộ phận của cái bàn vụn ra văng khắp nơi, nhìn vô cùng thê thảm. Xung quanh đã là một mảnh khó coi, hắn còn không kiêng nể gì công khai phá hoại.
Sắc mặt Thiên Thiên nhất thời lạnh xuống.
"Chỗ chúng tôi không giữ người của ngài, mời ngài đi cho, nếu không tôi buộc phải báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát? Lũ cẩu tử các ngươi còn muốn báo cảnh sát? Báo đi! Gia gia xem ngươi có thể làm được gì!"
Thiên Thiên bình tĩnh gọi lão quản lý: "Phúc Lai, báo cảnh sát."
Phúc Lai: "Nhưng... Hàn lão bản e là hắn có quan hệ..."
"Báo cảnh sát." Thiên Thiên không kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.
Dao Dao nhìn những tên trước mắt đánh giá, chỉ là lũ có tiếng không có miếng. Thật buồn cười, đang lúc nàng muốn tìm bọn hắn thì bọn hắn tự xách mạng tới cho nàng. Đúng là buồn ngủ mà còn được kê gối cao.
"Dám báo cả cảnh sát? Đúng là một lũ ngu đần hahaha!"
Đang lúc tên Bất Dung Nhân cười miệt vài tiếng, tên đàn em bên cạnh ghé tai hắn nói nhỏ vài câu, vừa nghe xong tên Bất Dung Nhân liền nở một nụ cười nham hiểm mà kinh tởm.
Hắn nhìn Thiên Thiên bằng ánh mắt tràn đầy du͙ƈ vọиɠ, cười hai tiếng nói: "Mỹ nhân, không giao người ra thì lấy thân đổi cũng được. Gia gia sẽ tha cái nhà hàng nát này của ngươi một con đường sống. Chỉ cần hảo hảo hầu hạ gia gia là được hahaha!"
"Hahahaha!" Những tên đàn em bên cạnh hắn nghe được liền phụ họa cười theo, giọng cười có bao nhiêu khinh bỉ đều nghe được rõ ràng.
Dao Dao vừa nghe xong trên đầu đã muốn bốc hỏa kích động bước lên phía trước một bước. Nhưng liền bị Thiên Thiên ngăn lại.
"Trước giao tiểu Y cho chị." Thiên Thiên không phải cảng Dao Dao, chỉ là nhếch khóe môi đưa tay bồng Tiểu Y vào lòng.
Dao Dao kinh ngạc nhìn nụ cười kia có bao nhiêu tính toán.
Cảnh sát rất nhanh liền đến, bọn họ hoàn toàn bao vây xung quanh nhà hàng.
"Tất cả đứng im không được cử động! Chúng tôi là cảnh sát!"
Tên cảnh sát trưởng bước ra, hướng Hàn Thiên Thiên chào hỏi.
"Chào cô, cô là người báo án? Không biết là thân phận là gì ở đây? Có thể nói rõ sự tình hay không?"
Thiên Thiên nhìn lướt qua tên cảnh sát trưởng đang hỏi liên tục, nàng cũng nhấp môi trả lời: "Tôi là lão bản ở đây, bọn người kia đến gây sự, đánh người gây thương tích nặng bên tôi, mong anh sớm giải quyết."
Tên cảnh sát trưởng nghe Thiên Thiên giải thích đơn giản nhẹ gật đầu. Hắn nhìn qua tên Bất Dung Nhân, hắn ta đang rất thản nhiên cười một tiếng.
"Gia gia đến là để đòi người! Nhà hàng này đang giấu huynh đệ của ta, còn không chịu thả ra!"
Hắn lớn tiếng nói, giống như mình thật sự tìm anh em tốt của mình bị bắt đi, làm như vậy là đúng, cũng không phải là lỗi của hắn.
Tên cảnh sát trưởng lập tức thay đổi sắc mặt, trở nên tức giận.
"Lão bản, cô bắt cóc anh em của hắn không chịu thả ra, tội danh này không nhẹ! Cô nên thả người đi!"
Thiên Thiên nhìn tên cảnh sát trưởng thái độ thay đổi so với lật sách còn nhanh hơn. Nàng liền biết trước mắt đã là bất lợi cho nàng.
"Cảnh sát trưởng Liêm, nhà hàng của tôi không bao giờ chứa chấp ngoại nhân. Nếu có, đã giao ra từ sớm, cần gì phải phiền ngài đến đây như vậy?"
Liêm Nhân Sĩ nghe rõ nàng mỗi câu nói đều hợp tình hợp lý không thể bắt bẻ, nhưng trong câu nói rõ ràng có ý trào phúng hắn có đầu óc lại không biết suy nghĩ. Hắn nhìn tên Bất Dung Nhân khó xử, kỳ này gặp phải nhân vật khó đối phó, hắn không thể trắng trợn đổi trắng thành đen được.
Giữa lúc hắn không biết làm sao, Bất Dung Nhân cười lạnh một tiếng: "Hừ! Ai biết được hắn có phải là nam nhân của ngươi không, liền bao che cho hắn!"
Liêm Nhân Sĩ bắt được điểm chính, liền vịn vào không tha: "Đều đã nói như vậy, tôi cần mời Hàn lão bản về đồn một chuyến làm rõ sự việc."
Dao Dao sắc mặt cực kỳ khó coi, nàng một bên âm thầm móc ra điện thoại.
"Alo... Ngươi cứ như vậy làm đi. Bên đây... thật khó xử, ta sẽ gϊếŧ hết..."
Thiên Thiên liếc mắt qua Dao Dao, thấy nàng đang nói chuyện điện thoại, liền có chút phiền não. Giữa lúc như thế này em ấy còn rảnh rỗi gọi điện sao? Hay là... Chỉ là một tia lãnh khốc trong mắt Dao Dao xẹt qua, Thiên Thiên bắt được hình ảnh ấy, trong lòng đã sớm biết nhưng vẫn không giữ được bình tĩnh.
Nàng chỉ thấy Dao Dao nói vài câu liền tắt điện thoại. Dao Dao thản nhiên bước ra giữa sảnh, trung tâm của phe đối lập, cảnh sát, côn đồ, Thiên Thiên.
"Hàn lão bản đã có gia đình, cần gì nuôi thêm một tên nam nhân đầu đường xó chợ? Chỉ nói riêng về việc đại ca đây bất chính xông vào nhà hàng làm cho khách đều bỏ chạy, đập phá mọi thứ, đánh người bị thương, chỉ bấy nhiêu đã có thể ngồi tù. Vì sao cảnh sát trưởng Liêm đây không phân trắng đen, muốn bắt Hàn lão bản? Có phải quá không biết tốt xấu hay không!"
Liêm Nhân Sĩ và Bất Dung Nhân nghe được lời này liền biến sắc, không tức điên mới là lạ!
"Cẩu nhân mắt mù dám xía vào chuyện của gia gia! Đánh nó cho ta!"
Một vài tên đàn em theo chỉ thị của hắn xông lên hướng Dao Dao, trên tay đều cầm vũ khí, vừa đúng ý của Liêm Nhân Sĩ, hắn mắt nhắm mắt mở coi như không thấy mà tạo thời cơ cho bọn người Bất Dung Nhân ra tay.
Dao Dao cũng không đứng yên, nàng tay không lao đến, một chiêu liền hạ một tên, chỉ trong thời gian ngắn đơn giản vài chiêu, năm tên thuộc hạ đã nằm bất động dưới chân nàng, người nàng cũng không một vết trầy xướt, không tốn chút sức.
"Tôi khuyến khích các người không nên sử dụng bạo lực. Cảnh sát trưởng Liêm, chức vị hiện tại là không muốn ngồi nữa hay là vợ con không cần, mẹ già không nuôi, để tôi chăm sóc họ giúp anh?"
Dao Dao trong giọng nói lộ ra âm trầm, chỉ vài chiêu đã hạ một nhóm tên to con sức lực cường tráng. Sắc mặt Liêm Nhân Sĩ lúc trắng lúc đen, Bất Dung Nhân dùng ánh mắt phức tạp nhìn Dao Dao, hắn nhìn ra, người trước mắt tuy mảnh khảnh, cao cao, ốm gầy. Nhưng lại là kẻ không thể chọc tới, lời nói cùng thần thái thay đổi kia như là hai người, khác nhau hoàn toàn. Khí thế áp bức cùng lời cảnh cáo, đơn giản vài câu liền muốn hù hai người các hắn sợ vỡ mật. Chỉ có kẻ giang hồ, chỉ có người trong thế giới ngầm, nơi đen tối sâu thẩm rửa tay bằng máu người mới có thể hiểu rõ loại áp bức đến khó thở này. Đúng lúc này điện thoại Liêm Nhân Sĩ reo lên, đây là điện thoại đặt biệt chỉ có cấp trên có thể gọi khi hắn đang làm nhiệm vụ.
"Thưa ... Vâng!? Vâng vâng vâng, xin tuân lệnh!"
Không biết hắn vừa nói chuyện điện thoại cùng kẻ nào, chỉ thấy sắc mặt hắn trắng như tờ giấy, không chút huyết sắc. Hắn khàn giọng nhìn Bất Dung Nhân sau đó nhìn Dao Dao liền nói: "Áp giải Bất Dung Nhân về đồn!"
Hắn vừa lệnh liền có một nhóm cảnh sát bắt lấy Bất Dung Nhân và khống chế.
"Ngươi làm gì vậy!? Tại sao lại bắt lão tử! Thả ta ra! To gan!"
Bất Dung Nhân hắn gào thét dãy khỏi, dùng thân hình to lớn của hắn hất bay vài tên cảnh sát. Hắn hướng Liêm Nhân Sĩ đưa một quyền tới, chuẩn xác đấm vào mặt Liêm Nhân Sĩ.
"Con mẹ nó, không được cử động! Nếu ngươi nhúc nhích ta sẽ nổ súng!"
Liêm Nhân Sĩ chịu một cú đấm như trời giáng kia, liền phẫn nộ chửi thề. Hắn không tin Bất Dung Nhân dám làm gì hắn, hắn có súng.
Bất Dung Nhân vậy mà không hề sợ hãi còn cười to vang vọng.
"Đụng đến ta, lão đại sẽ không tha cho ngươi đâu!"
Bất Dung Nhân dùng cánh tay to bự đầy cơ bắp của hắn vung quyền tới. Liêm Nhân Sĩ lập tức nổ súng mà không suy nghĩ, tiếng súng vanh dội bắn thủng cánh tay phải của Bất Dung Nhân.
"Thằng khốn!"
Bất Dung Nhân rống một tiếng xoay người dùng tay trái đấm bay khẩu súng lục trên tay Liêm Nhân Sĩ, đàn em của hắn thấy vậy đồng loạt xông ra hỗ trợ. Nhất thời hình ảnh hỗn loạn, hai bên kịch liệt đánh nhau.
Dao Dao lén đi đến đứng cạnh Thiên Thiên nắm lấy cánh tay mềm mại, thích ý sờ sờ bàn tay Thiên Thiên trong mắt hiện tiếu ý.
"Thật náo nhiệt!"
Thiên Thiên liếc Dao Dao một cái, xoay người đi vào quầy pha chế bên trong. Môi nàng lúc này câu lên nụ cười thú vị, dư quan nhìn chiến tích chỉ vì một câu nói của Dao Dao tạo nên kia.
Thiên Thiên để Tiểu Y ngồi trên ghế bông, thắt dây an toàn, làm một đĩa trái cây nhỏ đặt trước mặt cho tiểu bảo bối. Sau đó vào trong pha chế hai phần nước cho nàng và Dao Dao. Mang ra chút bánh quy, bánh ngọt, điểm tâm,... Thật giống như đây là buổi tiệc trà chiều nhẹ nhàng của cả hai, trong khi xung quanh là tiếng la hét đánh nhau, còn có tiếng súng chói tai, bàn ghế đổ vỡ...
"Liêm Nhân Sĩ! Đắc tội với ta thì nên hiểu rõ kết cục!"
Bất Dung Nhân trong mắt đều là lửa giận, nhưng cơ thể đang run rẩy, cánh tay phải của hắn đã mất máu rất nhiều.
"Xẹt!" Hắn xé vải thô sơ đơn giản buộc lại chỗ vết thương.
Liêm Nhân Sĩ nhân cơ hội quật ngã hắn xuống đất, Bất Dung Nhân trực giác nhạy bén dùng chân gạt Liêm Nhân Sĩ. Cả hai ngã nhào xuống sảnh.
Sau khi ngã đau, Bất Dung Nhân lập tức xoay người gượng dậy, thấy khẩu súng lục khi nãy bị hắn đánh văng hiện tại ngay trước mắt. Nụ cười Bất Dung Nhân hiện ra đắc ý, nhanh chống đưa tay chụp lấy khẩu súng.
Chỉ là tay hắn vừa chạm tới khẩu súng, cùng lúc đó có thêm một bàn tay khác cũng đặt lên.
Hắn nhìn Liêm Nhân Sĩ mặt mài bị đánh đến máu me be bét, vậy mà vẫn còn sức lực tranh cùng hắn. Bất Dung Nhân dù gì cũng là tên to xác, sức lực mạnh hơn nhiều liền kéo khẩu súng lại gần. Liêm Nhân Sĩ cũng đã theo mười năm làm cảnh sát, hiện tại là cảnh sát trưởng sao có thể yếu thế, liền kéo về chỗ mình.
"Đại ca đến!" Bất Dung Nhân trong miệng kinh hô, vẻ mặt ngạc nhiên.
Liêm Nhân Sĩ giật mình quay sang nhìn, không thấy ai, hắn mắc bẫy!
Khẩu súng nhanh chống bị Bất Dung Nhân đoạt được, hắn đứng dậy chỉa súng vào đầu Liêm Nhân Sĩ.
"Các ngươi dừng tay! Cảnh sát trưởng đang ở trong tay lão tử!"
Tiếng rống của Bất Dung Nhân cực kỳ to, rung động cả một bầu không khí mùi máu tanh. Đám cảnh sát và đàn em trên dưới hơn người đồng loạt dừng tay.
"Đây là kết cục dám đối địch cùng Bất Dung Nhân ta!"
Liêm Nhân Sĩ giơ hai tay ngang đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Bất Dung Nhân, rõ ràng không có ý khuất phục.
Bất Dung Nhân ra lệnh cho đàn em đem trói đám cảnh sát lại. Tịch thu tất cả các khẩu súng. Lúc này hắn liền chỉa súng về phía quầy pha chế cách hắn không xa.
"Lũ tiện ti các ngươi! Còn không mau giao người ra!"
Hắn nổ súng hai phát liên tiếp bắn vào hai bình rượu cạnh các nàng.
Cả hai không chút kinh động, Thiên Thiên đã dùng bông bịt tai Tiểu Y lại tránh ảnh hưởng thính giác, những cảnh bạo lực cũng che lại không cho nhìn. Dao Dao nhẹ đặt ly nước trên tay xuống, quay qua đi đến trước mặt Bất Dung Nhân. Bước chân đều đều, không chút run sợ, thản nhiên như đi chào hỏi bạn cũ lâu ngày gặp lại, chứ không phải đang đi trước nòng súng có thể lấy mạng nàng bất cứ khi nào.
"Đứng lại!" Bất Dung Nhân bắn một phát súng trượt qua mặt Dao Dao như cảnh cáo, hắn như vậy mà không dám trực tiếp bắn chết nàng.
"Tôi đã nói rồi, nhà hàng chúng tôi không giấu người." Dao Dao dừng bước, chỉ cách nòng súng bước chân.
"Thông tin của lão đại sao có thể sai! Nếu còn không chịu giao ra, lão tử bắn chết nàng ta!"
Hắn bị áp lực của Dao Dao đè nén vô cùng khó chịu, ánh mắt kia bình tĩnh không dậy sóng, lại một màu đen huyền đục ngầu sâu thẩm không thấy đáy. Ánh mắt đó đã nhìn qua biết bao nhiêu kẻ chết, gϊếŧ qua bao nhiêu người, mới có thể có được... Đại nam nhân như hắn vậy mà lại sợ hãi trước một cô nương không rõ từ đâu đến. Hắn chuyển đổi hướng súng, chỉa thẳng đến Thiên Thiên.
Chỉ là hành động ngu xuẩn này của hắn triệt để chọc đến Dao Dao.
Dao Dao một khắc như hư ảnh xuất hiện trước mặt hắn, ánh mắt vô hồn lạnh lẽo cực điểm. Chỉ nghe rắc một tiếng, cánh tay của hắn bị bẻ gãy, súng cũng rơi xuống, Dao Dao chụp lấy khẩu súnh. Bất Dung Nhân thống khổ kêu lên, nàng không chút để ý bất kỳ ánh mắt ai, bẻ đi cánh tay còn lại của Bất Dung Nhân. Đàn em của Bất Dung Nhân tiến một tên Dao Dao liền dùng súng bắn hạ một tên. Dúng chân đá gãy một chân Bất Dung Nhân, hắn liền quỳ gạp xuống, chân Dao Dao đạp lên đùi còn lại của hắn, tay bóp họng làm cho hắn mở miệng ra, nàng cầm khẩu súng lục nhét nòng súng vào miệng hắn.
"Để ta cho ngươi nếm thử mùi vị của súng đạn."
Xung quanh hoàn toàn im lặng lạ thường.
phát súng thanh thúy rõ ràng vang lên liên tục.
Một vũng máu lớn đọng dưới sàn, nằm trên nó là một thi thể nam nhân to lớn. Hắn chết không nhắm mắt, cặp mặt còn trợn to lộ vẻ kinh hãi, như là trước khi chết thật sự đã gặp quỷ rồi.
Dao Dao giải quyết xong đám người, một tiếng nói cũng không nghe thấy, cũng không nghe được tiếng thở gấp hay xuất hiện một giọt mồ hôi nào, biểu tình luôn lạnh nhạt không biến hóa, thật không khác gì cổ máy cả.
Nàng nâng súng hướng Liêm Nhân Sĩ đang bị trói bất động, cười nhẹ.
"Có phải tới lượt cảnh sát trưởng Liêm rồi không?"
Hắn ta rốt cuộc đã lãnh ngộ qua được như thế nào là quái vật. Hắn bị dọa đến ướt một quần lắp bắp nói: "Tiểu thư, gϊếŧ cảnh sát không tốt!"
Dao Dao nhếch miệng, mắt nhìn một vòng như đang suy nghĩ.
"Đúng thật là gϊếŧ cảnh sát không tốt. Chỉ là làm phiền cảnh sát trưởng Liêm thu dọn giúp ta một chút mà thôi."
Dao Dao nổ một phát súng, liền chuẩn xác bắn đứt sợi dây thừng đang trói một tên nam nhân cảnh sát.
Dao Dao không sợ phiền liền đưa súng cho hắn: "Cởi trói cho cảnh sát trưởng các ngươi đi, thu dọn nơi này cho tốt."
Nói xong nàng quay đi, đi thẳng vào trong, hướng WC mà đi...
Nàng cần rửa tay sạch sẽ, rửa mặt cho thanh tỉnh lại, bộ mặt nàng khi nãy hù dọa không ít người rồi. Có lẽ cũng đã bị Thiên Thiên nhìn thấy qua...
________________________________________
Tác giả: Công khai gϊếŧ người kiàaaaa, sợ hãi các thứ! :))))))