Tâm tình không tệ, Minh Sầm ngâm mình trong nước ấm thật thoải mái. Cảm giác như mình đã đạt được thứ gì tốt đẹp, nhớ lại biểu cảm của Kỷ Yên khi nảy mà thật muốn cười. Đáng yêu chết được...
Tắm một lúc Minh Sầm vui vẻ bước ra khỏi phòng tắm. Tay lau khô mái tóc vàng tự nhiên của mình, chiếc áo sơ mi mỏng vì dính ít nước mà dáng vào da thịt bên trong tạo nên hình ảnh ẩn hiện gợi cảm. Nhìn từ xa nàng thấy Kỷ Yên đang bận rộn lục lọi gì đó khó hiểu, hương sữa tắm nhàn nhạt mùi hoa. Nàng nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Kỷ Yên.
Mùi hương không tính quá nồng đậm, nhưng đối với những người vừa tắm xong bước đến bên thì Kỷ Yên ngửi rõ mồn một. Nàng nhanh vớ lấy khăn giấy cứu mạng, vội lau vết máu ấm nóng đang chảy ra mũi kia. Đột nhiên Minh Sầm không một tiếng, nắm lấy bả vai nhẹ xoay nàng lại.
"Em đang làm gì vậy?"
Kỷ Yên thấp thỏm trong lòng, may quá vừa kịp lúc nàng lau đi máu ở mũi. Nhưng... Sợ là nó lại còn chảy ra nữa, nàng cố gắng bình tĩnh trả lời: "Không có, em có làm gì đâu?"
Minh Sầm ánh mắt sắc bén toàn nghi ngờ nhìn nàng, Kỷ Yên âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt. Khóe mắt Minh Sầm bỗng xẹt qua một đạo dư quang ở phía trên gương mặt Kỷ Yên. Nàng cười nhẹ một tiếng trong lòng.
Kỷ Yên giật mình, có một bàn tay mát lạnh áp lên má nàng. Minh Sầm dùng ngón tay thon dài của mình quẹt đi giấu vết Kỷ Yên đang cố che dấu. Nàng cười nhạt một tiếng nói: "Em đây là muốn gạt tôi sao? Còn vết máu khóe mũi em chưa lau sạch đây này."
"Em..."
Kỷ Yên nhìn vết máu nhạt trên ngón tay cái trắng nõn xinh đẹp của Minh Sầm mà không biết phải nói gì. Bị bắt quả tang rồi, còn có thể chối cải sao? Xấu hổ muốn chết...
Nhưng Kỷ Yên không ngờ câu sau của Minh Sầm, đã làm nàng cảm thấy phải suy nghĩ một hướng khác về con người của chủ tịch đại nhân à không, đại tỷ đây.
Minh Sầm nhíu mài nhìn Kỷ Yên có chút lo lắng nói: "Em không khỏe sao? Để chảy máu mũi như vậy?"
Kỷ Yên cười cười, nàng không biết máu mình cũng đang từ từ lại chảy ra nói: "Em không sao, chỉ là khi nảy hơi chống mặt, một chút liền không sao!"
Minh Sầm thấy máu từ mũi Kỷ Yên lại chảy ra mà nàng ấy còn có thể bình thản thốt ra câu đó. Không biết là nên tức giận hay buồn cười đây?
Nàng ném ánh mắt nghiêm túc cho Kỷ Yên, giọng nói cũng trở nên có uy hiếp hơn: "Em dùng hai ngón tay bóp chặt chóp mũi lại và ngả đầu về trước. Nhớ là ngả đầu về trước, không được ngửa về sau. Lấy khăn giấy cầm máu lại, bịt vào mũi. Giữ nguyên như vậy, tôi xuống bếp lấy ít đá cho em chườm."
Nàng nói xong không nhanh không chậm xuống lầu đến bếp mở tủ lạnh lấy ít đá rồi mang lên.
Kỷ Yên tuyệt đối nghe lời Minh Sầm làm theo. Nàng có điểm không hiểu, nhưng không thể hỏi. Vì người đã đi mất thì nàng làm sao hỏi đây? Ai nghe câu hỏi rồi ai sẽ trả lời cho nàng biết? Tác giả chắc?
Tác giả: Khụ!
Minh Sầm để Kỷ Yên ngồi bên nệm chườm nước đá ở gốc mũi giúp nàng. Tay nàng nắm lấy càm Kỷ Yên xoay trái xoay phải xem xét mũi giúp nàng kỹ càng rồi mới yên tâm buông ra. Hình như đã hoàn toàn không chảy nữa, nàng hài lòng nhẹ cong môi. Mọi thứ nàng làm rất tự nhiên, thoải mái lưu loát, như đây là chuyện nàng đã quen thuộc từ lâu vậy.
Kỹ Yên bất động mặc Minh Sầm chăm sóc nàng. Nàng nhìn Minh Sầm khó hiểu, ruốt cuộc nhịn không được hỏi nàng ấy một câu: "Chủ tịch, em biết được mọi người khi chảy máu mũi sẽ lập tức ngửa đầu ra sau, như vậy máu không chảy ra ngoài nữa. Nhưng chị lại kêu em là ngả về trước. Chị có phải đã nhầm lẫn gì không a?"
Minh Sầm nghe thấy câu hỏi của Kỹ Yên như chạm trúng vào bản năng thật sự của nàng. Minh Sầm cười một tiếng tay nhéo nhẹ vào má Kỷ Yên giải thích: "Quan điểm cho rằng như vậy máu sẽ ngừng chảy ra ngoài là không đúng. Nó hoàn toàn sai em cần lưu ý. Ngả đầu về sau sẽ khiến máu bị chảy ngược vào họng xuống dạ dày, gây nên tình trạng nôn ói, máu không thể đông và sẽ bị đặc. Còn cách chị làm hoàn toàn là đúng!"
Kỹ Yên nghe mà cứ ngỡ mình vừa tìm thấy đại lục mới, không ngờ là vậy. Nàng lại ngu ngốc không biết gì, nghe theo mọi người làm hùa theo số đông. Quả không hổ câu, 'một người nói dối sẽ là nói dối, còn trăm người, ngàn người nói dối lại thành sự thật' . Kỷ Yên không ngừng cảm thán trong lòng, nhưng đột nhiên nhớ ra gì ánh mắt kinh ngạc nhìn Minh Sầm: "Không đúng, tại sao chị lại thông hiểu kiến thức về y học như vậy?"
Minh Sầm lập tức cho Kỹ Yên một câu trả lời không gì đầy đủ hơn: "Tôi có bằng bác sĩ."
A? Ruốt cuộc người trước mặt nàng đây là tài giỏi đến cỡ nào vậy? "Chị còn bằng gì khác không?"
Tiểu thỏ con đang tò mò muốn biết sao? Minh Sầm cũng không ngần ngại cho Kỷ Yên biết sự thật: "Để xem... Tôi có bằng luật sư, bằng bác sĩ, kiến trúc, kỹ sư,... Những thứ bằng cần có tôi đều có không đáng nói đến. Quan trọng nhất tôi có bằng tiến sĩ và một chức vụ nhỏ của nước... Đại tướng, Nhị cấp thượng tướng và cũng là một thành viên chính thức trong Phỉ Thù Sát. Em có gì muốn hỏi nữa không?"
Minh Sầm lười biến nằm nghiêng người trên niệm tay chống một bên mặt, ánh mắt ngây thơ nhìn Kỷ Yên cười dịu dàng. Dáng nằm cũng quá quyến rũ chết ngươi đi!
Kỷ Yên nàng là đang bị sốc, tay chân nàng hoàn toàn không nghe theo lời nàng. Không thể cử động được nữa. Người trước mặt nàng có quá nhiều bí mật đi, nhưng nay một ít nhỏ đó đều nói ra hết cho nàng biết. Có nên tin hay không? Cần bằng chứng sao? Bằng chứng nàng đều tự mình nhận thức được hết rồi còn gì, tên cảnh sát khi nảy nhìn thứ gì đó trên tay Minh Sầm liền như muốn quỳ lạy xuống trước nàng. Chủ tịch công ty lớn S.W, đại minh tinh nổi tiếng thế giới lại không bị fan vây trói đem về nhà. Hành tung bí ẩn đến đáng ngờ, một thân một mình độc bước. Nếu là thành viên của Phỉ Thù Sát, không phải vất vả làm một đại minh tinh là muốn dễ dàng thực hiện nhiện vụ hơn sao? Là đại tướng không phải hô một tiếng liền có chiến tranh a? Lợi hại đến thế nào mới có thể được như vậy? Cảm thấy vừa sợ hãi lại vừa bội phục. Là như thế nào thiên tài đây?
Minh Sầm phì cười một tiếng kéo trí óc Kỷ Yên quay về: "Haha—- Em không cần phải làm vẻ mặt ngốc nghếch đến như vậy đâu. Chỉ làm người khác cảm thấy muốn cười thôi. Bí mật này tôi chỉ nói với em, nên em tuyệt đối không thể tiết lộ cho người thứ ba biết, kể cả Thiên Thiên. Yên tâm, em hiện tại là cấp dưới của tôi chỉ cần đồng ý điều kiện kia, tôi sẽ bao nuôi em. Giờ thì mau đi tắm rồi ngủ đi, đã trễ lắm rồi!"
Minh Sầm dứt lời thản nhiên kéo mền lên nhắm mắt lại. Hành động của nàng như muốn nói, xem như em chưa nghe thấy gì hết là được. Kỷ Yên thất thần nhìn Minh Sầm một hồi mới nghĩ đến, nàng cần có thời gian tiêu hóa hết những thứ này.
Nếu ai muốn biết điều kiện Minh Sầm nói đến với nàng là gì, tại đây nàng xin nói luôn.
[Cảnh hồi tưởng]
Vào giờ cơm trưa trong công ty S.W, Sầm chủ tịch đại tỷ đã chặn đường nàng. Một phen đẩy vào gốc tường cười gian xảo: "Công việc hiện tại tốt?"
Nàng lúc đó cổ họng không thành lời chỉ biết gật đầu, Sầm chủ tịch lại hỏi: "Có muốn tiếp tục công việc không?"
Kỷ Yên cứ nghĩ mình đã làm gì sai Minh Sầm sẽ cho nàng nghỉ việc, nàng mãnh liệt gật đầu. Rất muốn, muốn lắm a! Công việc thoải mái, tiền lương cao ai lại không muốn? Bỗng Sầm chủ tịch nở nụ cười ý vị thâm thường nói với nàng: "Nhưng tôi biết em đang làm thêm việc bên ngoài, vì vậy em đã vi phạm quy định trong hợp đồng. Có phải hay không nên thôi việc?"
Nàng thật sự khóc a, Kỷ Yên cắn môi hoảng hốt. Nếu như vậy tiền của nàng sẽ không cánh mà bay mất, còn phải đền hợp đồng cho Sầm chủ tịch một khoảng bằng mấy năm tiền ăn của nàng. Đừng, đừng đuổi nàng a... Không biết lúc đó là bị làm sao, nàng chỉ ánh mắt ngấn nước chảy xuống gò má không một tiếng nấc, làm Sầm chủ tịch có chút quẩn bách, dùng tay ôn nhu lau đi giúp nàng, mỉm cười nói: "Đừng khóc, tôi không có nói đuổi việc em. Nhưng em phải chuyển sang làm thư ký riêng cho tôi, và..."
Kỷ Yên vì sự dịu dàng của Minh Sầm mà tâm phần nào dịu lại, nàng cố bình tâm. Tay Minh Sầm lại trượt xuống môi nàng ý nhắc nhở không cho nàng cắn vào môi chính mình nữa. Nàng hít thở lấy lại hơi, giữ bình tĩnh nhất có thể nghe câu tiếp theo của Sầm chủ tịch.
Hơi ấm ẩm nóng nhẹ phả vào cổ nàng, mặt lập tức không tự chủ đỏ lên. Minh Sầm nhỏ tiếng thì thầm vào tai nàng ám mụi nói: "...hãy chấp nhận tôi theo đuổi em."
Minh Sầm nhân cơ hội Kỷ Yên còn đang thất thần bất động vì chưa kịp tiêu hóa hết câu nàng nói, nhẹ cắn vào tai nàng. Trước khi rời đi còn nở một nụ cười mãn nguyện.
[Kết thúc hồi tưởng]
Kỷ Yên vừa tắm vừa ra sức kỳ cọ thân thể, chết tiệt! Là chủ tịch thì sao a? Là Đại tướng cái gì á? Cái gì thành viên chính thức của Phỉ Thù Sát, con mẹ nó ta không quan tâm! Làm càng như vậy! Tần Minh Sầm chị đây dù là thân phận gì đi nữa, tôi nhất định SẼ, KHÔNG, BAO, GIỜ, LÀM, BẠN, GÁI, CHỊ!!! Tôi dễ thương chứ không dễ dãi, đừng xem thường tôi! Hừ–-!
Đêm đó Kỷ Yên quyết định dọn ra sô fa ngủ...
------------------------------------------------------
Sáng dậy sớm, Dao Dao mây mù đi xuống lầu làm đồ ăn sáng cho cả hai. Nàng hôm nay đặc biệt không có tâm trạng đi làm. Đang nghĩ không biết như thế nào, nàng nhìn bên ngoài cửa sổ. Ánh nắng sớm cùng gió mát nhẹ thổi cành cây lây động, tiếng chim hót vang xa vang gần. Thời tiết hôm nay thật sự rất đẹp, cực kỳ tốt để đi chơi. Hay là...
Nàng đặt hai đĩa thịt trứng xuống, bên cạnh là hai ly sữa. Một dĩa bánh mì, có cả canh nóng khói nóng nghi ngút bên cạnh, mùi thơm lang đi khắp nơi. Thiên Thiên trên phòng đang vệ sinh cá nhân cũng ngửi thấy thoang thoảng, nàng động tác cũng tăng nhanh.
Dao Dao đang định lên lầu gọi Thiên Thiên xuống cùng ăn sáng thì chợt nhớ ra điều gì. Nàng lấy ra điện thoại ấn bấm một dãy số gọi.
Đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy: "Dao Dao, có việc gì?"
Nàng không nhanh không chậm nói: "Hôm nay em và Thiên Thiên muốn xin Sầm chủ tịch đây cho nghỉ phép một ngày. Việc công ty trăm sự nhờ ngài! Đa tạ tỷ tỷ~"
Nàng cúp máy, ngước lên liền nhìn thấy Thiên Thiên đang bước xuống. Nàng cười tươi nói: "Thiên tỷ, em làm xong bữa sáng rồi. Chúng ta cùng ăn!"
Đến bên bàn ăn nhìn một chút, đầu bếp giỏi a. Thiên Thiên cảm thán trong lòng, mỹ vị nhìn thật đẹp mắt không chê vào đâu được. Nàng ngồi xuống ghế do Dao Dao giúp nàng kéo ra.
Nàng ăn được một miếng liền nhớ ra khi nảy hình như thấy Dao Dao là nói chuyện điện thoại cùng ai đó.
"Dao Dao, khi nảy em gọi cho ai vậy? Nhìn em tâm tình hình như đang rất tốt."
Dao Dao cầm lấy ly sữa bên cạnh uống một ngụm, nhướng mài vui vẻ nói: "Em là gọi cho Sầm tỷ tỷ xin phép nghỉ việc một ngày. Hôm nay thật không thích hợp để đi làm!"
Thiên Thiên khó hiểu nhìn Dao Dao: "Em có việc gì bận sao?" Dao Dao không đi làm thì sao nàng gặp mặt được em ấy đây? Không lẻ suốt ngày trong phòng làm việc đến phát chán sao?
Dao Dao không để ý biểu tình Thiên Thiên, cười tươi nói: "Không phải, em hôm nay rất rảnh rỗi. Em cũng xin phép cho chị nghỉ một ngày rồi. Hôm nay chúng ta sẽ thoải mái, dẫn Tiểu Y đi chơi hết ngày! Hắc hắc—–"
Thiên Thiên không nghĩ Dao Dao lại làm vậy. Ruốt cuộc thì em ấy muốn bày trò gì đây. Nàng bất đắc dĩ cười nhẹ: "Chị cũng muốn có một ngày rảnh rỗi cùng em và Tiểu Y dạo chơi. Chị thật vì công việc mà cảm thấy rất có lỗi với Tiểu Y đã không làm tròn bổn phận người mẹ của mình."
Lúc nàng nói câu này, ánh mắt che dấu thâm tình đến u buồn. Dao Dao nhìn nàng như vậy liền đau sót trong lòng càng tự trách bản thân hơn vì đã bỏ rơi Thiên tỷ và Tiểu Y suốt hơn một năm qua.
Nàng cười cười nhẹ giọng dỗ dành Thiên Thiên: "Tỷ không nên nói vậy, dù gì chuyện cũng đã qua không đáng nhắc tới. Mau ăn nhanh chúng ta còn dẫn Tiểu Y đi chơi!"
Thiên Thiên mỉm cười dịu dàng đáp lại câu nói của Dao Dao. Nàng là bị làm sao vậy, Dao Dao cũng đã về bên cạnh nàng rồi còn phải suy nghĩ nhiều làm gì.
------------------------------------------------------
Bên này Minh Sầm đã dậy sớm từ trước, hầu như là động không thấy tiếng đi không thấy người mà đến công ty làm việc từ rất sớm. Giờ làm việc của nàng có đều sớm hơn nhân viên rất nhiều. Chiếc điện thoại được đặt trên bàn làm việc của nàng một lần nữa được vang lên.
"Alo?" Bên kia không thấy tiếng nàng liền mở lời trước.
"Alo? Chủ tịch..." là giọng của tiểu thỏ con.
"Có việc gì sao?"
Nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay, chưa tới giờ làm việc.
Kỷ Yên bên kia máy một lần lại một lần ấp úng, ruốt cuộc cũng lấy hết can đảm ra nói: " Chủ tịch cho em xin nghỉ việc một ngày, hôm nay em có việc bận không thể đến công ty làm được. Đa tạ chủ tịch, em cúp máy trước!"
"Tút, tút—–"
Quả thật Kỷ Yên to gan cúp máy trước. Hình như nàng ấy đang có việc gì đó rất gấp.
Minh Sầm âm thầm siết chặt chiếc điện thoại trong tay. Khỉ gì a! Hôm nay là ngày gì vậy? Thời tiết đẹp sao? Ai cũng rủ nhau nghỉ việc hết để một mình nàng lại đây ôm đóng công văn chất còn cao hơn cả núi này. Mấy người nghỉ được tôi không nghỉ được hay sao!?
Nàng ấn một dãy số gọi: "Các người hôm nay quản lý tốt công ty giúp tôi. Hôm sau kiểm tra nếu có sơ sót dù là nhỏ đến cỡ nào thì các người tốt nhất nên nộp đơn xin từ chức hết đi!"
Nàng nói xong không đợi câu trả lời liền ấn tắt điện thoại. Nhìn đến cánh cửa phòng to lớn phía xa trước mặt, nàng đứng lên cầm lấy chiếc áo khoác sau ghế bước nhanh đi ra ngoài.
________________________________
Thư ký tổng giám đốc xin nghỉ, tổng giám đốc cũng nghỉ việc. Thư ký chủ tịch xin nghỉ, chủ tịch không một tiếng cũng nghỉ theo. Công ty này rất có tiền đồ a =)))
Tuần sau sẽ không có chương mới. Bệnh tình biến đổi, ta cần điều trị gấp. Xin hẹn các ngươi khoảng , tuần nữa~