Ngày mai có hoạt động, làm lễ tân, 1 ngày 5Cảnh HànhCảnh Hành! Được, mai nhất định đến! Lê Lê cầm lấy điện thoại, đắc ý nhìn mặt tiểu Bộ Bộ lên, sao? Mami giỏi quá! Tiểu Bộ Bộ gật đầu, đưa ngón tay cái khen ngợi.
Hôm sau, cô đến địa điểm, nhìn tòa nhà cao Đại Hạ trước mặt, công tu kỹ thuật Viễn Hành, hôm nay mới khai trương. Tòa nhà 36 tầng vô cùng nhộn nhịp, nằm độc lập vững vàng ở dưới nền trời xanh mây trắng ấy, nó hiện lên càng thêm xinh đẹp. Cô đổi bộ đồ sườn xám màu đỏ, cùng với đàn chị đứng nói chuyện.
Đào Đào, tiểu Bộ Bộ nhà em đau? Mắt cô tìm kiếm 1 vòng, cười hỏi.
Ở nhà.
Ra ngoài đi làm, đương nhiên không dẫn theo nó.
Ba đứa trẻ là ai? Quan hệ chúng ta tôi như thế, mà em cứ giấu chị, không đẹp rồi! Đàn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, khi cười còn lộ Tiểu Bộ Bộ má lúm đồng tiền ẩn, vô cùng đẹp! Da trắng, có ngực có mông, là 1 mỹ nữ xinh đẹp, người nào nỡ bỏ rơi bọn họ! Cô càng nghĩ càng không hiểu.
Còn Lê Lê vốn chẳng thèm để tâm.
Lê Lê, em có lương tâm không? Chị hỏi em mà em không trả lời, câm hả?
Em nguyện biến thành kẻ điếc, để khỏi nghe chị lảm nhảm!
Lê Lê cầm điện thoại nhìn thời gian, sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi! Trước cửa lớn của công ty Viễn Hành, cô đứng nghiêm trang ở đó, nhìn thấy người đàn ông đi đầu, mặt ngây ra. Lại là anh, ân nhân cứu mạng!
Cảnh Hành hôm nay mặt bộ đồ tây màu đen được may thủ công tinh tế, thắt cà vạt màu tím đậm, bước đi từ tốn, ánh mắt canh lơ càng thêm sâu thẫm dưới ánh mặt trời, thần bí, thu hút mọi sự tò mò khi nhìn vào ánh mắt ấy.
Còn Cảnh Hành để ý cô, dáng người không tệ, khuôn mặt trang điểm tinh tế, cười tươi, khuôn mặt có Tiểu Bộ Bộ má lúm xinh, đôi chân thẳng tắp trắng ngần, và sườn xám càng gợi lên đường cong của cô.
Mắt anh chỉ lướt nhẹ qua, không chú ý quá nhiều.Phát ngôn, cắt băng, chuyện thành lập công ty, Lê Lê chẳng phải tham gia lần đầu tiên, vốn nghĩ sẽ nói rất lâu, nhưng Cảnh Hành nói không nhiều!
Nhanh chóng lễ cắt băng khành thành kết thúc, có rất nhiều người đến chúc mừng, nói khá nhiều. mắt anh dường như hiện rõ sự bực mình.
Ba ba! Ba ba… Lê Lê nghe thấy tiếng kêu, hận không thể bước ra dẫn Tiểu Bộ Bộ đi! Sao nó lại đến đây! Đừng có đến tìm mình.
Lê Lê, cậu nói rõ xem, Cảnh Hành là người đàn ông của cậu? Đàn chị nhìn thấy Tiểu Bộ Bộ đi về hướng của Cảnh Hành, nghiêm túc hỏi.
Lê Lê lắc đầu, quay người bước đi! Giải thích không thể rõ được, đừng trước mặt nhiều người thế tìm cô là được. Cảnh Hành cúi đầu nhìn đám bảo vệ đều không ai cản Tiểu Bộ Bộ, người đàn bà này đầy toan tính.
Mấy ngày không gặp, không những trà trộn vào đội ngũ lễ tân công ty, còn bảo đứa trẻ trước mặt bao nhiêu người gọi anh là baba! Tiểu Bộ Bộ tay cầm lấy quần của anh, đôi mắt ro nhìn anh.
Baba, ba không cần mẹ con con sao?
Các người? Quả nhiên là ý của người phụ nữ đó! Giờ cô ta giỏi thật, tiểu thuyết đọc nhiều rồi, còn nghĩ sẽ có chuyện đó xảy ra thật!
Cảnh Hành mắt lạnh lùng, thậm chí anh nghi ngờ mấy ngày trước ở sân bay, còn đêm gặp nhau tại thành cầu cao đó là đã có kế hoạch từ trước!
Người xung quanh nhìn thấy cảnh này, còn kinh ngạc hơn! Cảnh Tổng từ khi nào có con lớn thế! Quan trọng là mami của nó là ai?
Baba….Tiểu Bộ Bộ dường như không nhận ra sự thay đổi trên người của Cảnh Hành.
Giờ đây, nếu anh đưa đứa trả đi, tức là thừa nhận nó là con anh, nhưng nếu kêu bảo vệ trực tiếp đuổi nó đi, đối với đứa bé như thế là quá tàn nhẫn, sẽ làm hỏng hình tượng của anh. Anh thấy làm sao cũng không ổn. Tâm kế của người phụ nữ này thâm thật!
Con ơi, con nhận nhầm người rồi. Cảnh Hành cúi đầu nhìn nó, ta không phải là cha con.
Cha là baba… Cảnh Hành cúi người con buông ra trước, chú dẫn con đi tìm mami. Giọng anh không lớn không nhỏ, chắc đều có thể nghe.
Mami…mắt Tiểu Bộ Bộ sáng lên, nó nhớ mami nó ở đây! Nó gật đầy, buông quần của Cảnh Hành ra.
Đôi tay muốn kéo lấy tay anh, nhưng Cảnh Hành đang đứng, quay người hướng về cửa lớn. Cục diện này, đừng xuất hiện nữa. Cảnh Hành lạnh lùng căn dặn.
Boss, đang ghi hình trực tiếp!
Cảnh Hành quét mắt nhìn, vội gật đầu, Lệ Nhẫn lập tức gật đầu. Dạ! Không để cảnh quay này phát ra!
Tiểu Bộ Bộ dường như chẳng nhận ra Cảnh Hành đang tức giận, cứ nhỏ giọng hỏi.
Baba, mami đâu rồi?
Đi tìm? Anh nói.
Lúc này Lê Lê đang thay đồ, Tiểu Bộ Bộ cũng to gan thật, nó mới 4 tuổi, lại dám 1 mình chạy tới đây! Vị boss đó nhìn là người không thể vướng vào! Cô nên làm sao đây! Nếu cứ đi như thế, Tiểu Bộ Bộ sẽ ra sao? Không được, không thể đi! Cô cần ra ngoài! Cô trấn an rồi mở cửa. Tiểu Bộ Bộ chạy đến chỗ cô!
Mami!... Lê Lê hai tay ôm lấy lưng của Tiểu Bộ Bộ, nhìn thấy Cảnh Hành đang đầy tức giận đi sau, anh dường như giận lắm! Vô duyên vô cớ bị gọi là baba, là người ai cũng giận! Huống gì còn là 1 boss lớn!
Anh ởi, Tiểu Bộ Bộ của tôi nó làm bữa quen rồi, không phải cố ý, giờ chúng tôi đi liền. Lê Lê ôm Tiểu Bộ Bộ bước đi, ý muốn rời khỏi!
Mami, baba nói mời chúng ta ăn kem.
Không cần, anh đây khách sáo quá! Lê Lê không dám nhìn váo mắt Cảnh Hành, quay lưng bỏ chạy.
Nhưng cô muốn chạy, không có tác dụng, bảo vệ đã vây quanh cô! Từ từ đi đến gần, toàn thân cô cứng đơ, hôm nay lương không nhận được, Tiểu Bộ Bộ ơi…cô nghiêng đầu, nhìn Cảnh Hành cười nhẹ, boss còn có chuyện gì không?
Cảnh Hành nhìn mặt cô, còn cười được, giả bộ đơn thuần! nhưng vừa nghĩ đến lợi dụng cả 1 đứa trẻ, anh lại chẳng có thiện cảm, cô cho rằng làm thế có thể thu hút sự chú ý của rồi? Dẫn con cô đi sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Được! Cô càng mong không xuất hiện! Vậy lương hôm nay? Cô cả gan hỏi.
Có tí lương đó, đương nhiên không nợ của cô! Ánh mắt Cảnh Hành nhìn vào đứa trẻ. Con à, sau này đừng tùy tiện gọi baba!
Tiểu Bộ Bộ giờ đã phát hiện anh đang giận, thân thể nó dựa vào lòng của Lê Lê.
Dạ, baba…
Đôi mày đẹp của Cảnh Hành bất lực, nói mà không thay đổi! Nhất định là do người phụ nữ này dạy!
Anh quay người, bước lớn rời khỏi. chưa đi được vài bước, anh đã nhận được ddeienj thoại của mẹ, sao lại thế chứ, đang khai trương yên ổn, mà lại thành ra thế này!
Mẹ mẹ, không phải, sao con lại có con lớn như thế!
Con dẫn về cho mẹ xem.
Không phải con của con, sao con lại dẫn về chứ. Mẹ, mẹ tin con, con trai mẹ mà ngủ với người khác sẽ không không chịu trách nhiệm! Cảnh Hành đứng trước thang máy đi lên. Nghe giọng mẹ nói.
Không, mẹ mẹ, thật là không phải con con, mẹ đừng bị 1 đứa trẻ làm chô hồ đồ, nhà có 3 đứa cháu chưa đủ sao?