Edit: Phưn Phưn
Đừng thấy điều kiện nhà Chu Tương Tương tốt, nhưng thật ra cô từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ cũng chưa từng đi du lịch, thậm chí chưa từng rời quá xa nhà.
Người khác nghỉ đông và nghỉ hè được đi du lịch, Chu Tương Tương nghỉ đông và nghỉ hè trừ học tập vẫn là học tập.
Cho nên thành tích của Chu Tương Tương tốt như thế, hoàn toàn dựa vào chăm chỉ và cố gắng của chính mình mà có.
Có đôi khi cô sẽ nghĩ, nếu cô và Phó Tranh đều bắt đầu cùng một vạch xuất phát, sợ rằng mới vừa bắt đầu chạy, cô đã bị Phó Tranh quăng thật xa.
Bởi vì Phó Tranh là thật sự thông minh.
Một ngày trước khi đi du lịch, Hạ Hoan Hoan đến giúp Chu Tương Tương soạn đồ.
Hạ Hoan Hoan thường xuyên ra ngoài du lịch, rất có kinh nghiệm. Vừa đến, rất nhanh đã giúp Chu Tương Tương đem đồ đạc ngổn ngang sắp xếp vào trong vali.
Hai người ngồi xổm dưới đất, Hạ Hoan Hoan chỉ vào đồ trong vali, "Váy ok, giày ok, kem chống nắng ok, mũ che nắng, kính râm ok, khăn mặt dùng một lần ok, áo tắm o... Ách..."
Hạ Hoan Hoan cầm áo tắm câu dẫn của Chu Tương Tương ra, chưa từ bỏ ý định lại hỏi một câu, "Tương Tương, cậu thật sự, xác định, nhất định phải mặc loại áo tắm trẻ em này?"
Chu Tương Tương kiên định nói: "Đây không phải là áo tắm trẻ em."
"Tại sao lại không phải? Bao bọc chặt chẽ như thế, chính là áo tắm trẻ em!"
Chu Tương Tương: "..."
"May mắn tớ đã sớm chuẩn bị!" Hạ Hoan Hoan híp mắt cười, đột nhiên lấy túi to cô nàng mang đến, mở ra, từ bên trong lấy ra một bộ áo tắm màu đen mới tinh.
À không, không phải là áo tắm... Là áo tắm hai mảnh vô cùng vô cùng gợi cảm, áo ngực mỏng manh, quần lót tam giác, vài miếng vải vóc rất mỏng rất mỏng hoàn toàn chỉ có thể che kín bộ vị mấu chốt.
"Hoan Hoan, cái này..." Chu Tương Tương cảnh giác theo phản xạ có điều kiện, nhưng mà còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Hạ Hoan Hoan đem bộ áo tắm hai mảnh màu đen gợi cảm kia bỏ vào trong vali của cô.
Chu Tương Tương theo bản năng muốn lấy áo tắm hai mảnh đó ra.
Hạ Hoan Hoan vội vàng giữ tay cô lại, "Nè nè nè, đây là tớ đưa cho cậu, mang theo, nhất định phải mang theo."
"Không được đâu, cái này quá lộ, tớ không thể mặc." Chu Tương Tương xấu hổ, để cho cô mặc đồ lộ nhiều như thế... Ách... Dù sao thì cô cũng sẽ không mặc.
"Cái này có sao đâu, tớ nói cho cậu biết, tất cả mọi người đi biển đều mặc như vậy, nếu cậu mặc quá bảo thủ, sẽ bị người ta cười đó."
Hạ Hoan Hoan nói rất trịnh trọng, nhưng Chu Tương Tương vẫn kháng cự mặc áo tắm hai mảnh.
Sau khi Hạ Hoan Hoan giúp Chu Tương Tương soạn đồ xong, suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhìn bốn phía xung quanh, thần thần bí bí.
Chu Tương Tương có chút kỳ quái, "Sao vậy?"
Hạ Hoan Hoan rất thần bí, đè nặng giọng nói: "Tương Tương, lương tâm kiến nghị, tớ nghĩ có một thứ này, cậu cần chuẩn bị."
Chu Tương Tương hiếu kỳ, đôi mắt sáng long lanh, "Cái gì vậy?"
Hạ Hoan Hoan vẫy tay với cô, "Lại đây một chút."
Chu Tương Tương dựng lỗ tai lên, theo đó chỉ nghe thấy Hạ Hoan Hoan nhỏ giọng nói vào tai cô ba chữ.
Ba chữ kia vừa ra khỏi miệng, trong nháy mắt mặt Chu Tương Tương đỏ bừng, dùng sức lắc đầu, "Không cần! Tớ không cần loại đồ vật đó!"
"Trời ạ, bây giờ cậu nói không cần, chờ đến lúc cậu và Phó Tranh ra cửa, cô nam quả nữ, không chừng liền... Liền cái đó... Ừm, cậu hiểu chứ?"
Chu Tương Tương: "..."
Ngày xuất phát, Phó Chấn Sơn tự mình lái xe chở Phó Tranh đến nhà Chu Hoa Lâm.
Chu Hoa Lâm biết ông muốn đến, đã sớm chờ ở trong sân.
Trông thấy xe đến, lập tức mở cửa sân ra.
Phó Chấn Sơn lái xe vào, xuống xe, nắm chặt tay Chu Hoa Lâm.
Chu Hoa Lâm vô cùng vui vẻ, dẫn Phó Chấn Sơn vào trong nhà, "Đến đến, Phó đại ca, mau mau mời vào bên trong."
Lại quay đầu hướng Phó Tranh nói: "A Tranh, con cũng mau vào, Tương Tương đang đợi con đấy."
"Vâng ạ, chú Chu, con đến liền." Phó Tranh đang lấy lễ vật.
Thành thật mà nói, lần đầu tiên tới nhà cha vợ, nhiều ít vẫn còn có chút căng thẳng, nhất là biết rõ, mẹ Chu Tương Tương không thích anh.
Lễ vật đều là Phó Chấn Sơn chuẩn bị, Phó Tranh là một học sinh mới vừa tốt nghiệp trung học, nào biết phải chuẩn bị lễ vật gì.
Phó Tranh chịu trách nhiệm xách lễ vật vào.
Vào cửa, Chu Hoa Lâm chỉ chỗ cho Phó Chấn Sơn và Phó Tranh đổi giày.
Phó Chấn Sơn cầm đồ Phó Tranh mang theo lấy ra, đưa cho Chu Hoa Lâm, cười nói: "Lão Chu, một chút lễ vật nhỏ..."
Chu Hoa Lâm thấy thế, vội vàng đẩy lại, "Không nên không nên, Phó đại ca anh đến là tốt rồi, còn mang theo lễ vật làm gì chứ, mau lấy lại mau lấy lại."
"Ôi chao, đây cũng không phải là cái gì quý giá, chính là lần trước tôi nghe Tương Tương nói chân cậu bị phong thấp rất nghiêm trọng, đều là thuốc cường gân hoạt huyết, không đáng giá mấy đồng tiền."
"Cái này..."
"Mau nhận lấy mau nhận đi." Phó Chấn Sơn đem đồ đặt lên tay Chu Hoa Lâm, lại nói: "Về sau tất cả mọi người đều người nhà, đừng khách khí như vậy."
Phó Chấn Sơn đặc biệt mang lễ vật đến, không nhận cũng không tốt.
Chu Hoa Lâm luôn miệng nói cảm ơn, cuối cùng vẫn là nhận lấy.
Quay đầu lại, liền nói với Lâm Mai: "Bà nhanh đi pha bình trà cho Phó đại ca."
Lâm Mai cười cười, vẫn có chút nhiệt tình, "Được, tôi đi liền, Phó đại ca anh ngồi đi."
Vào phòng, Phó Tranh theo bản năng tìm Chu Tương Tương.
Chu Hoa Lâm nhìn ra, cười nói: "Tương Tương còn đang ở trên lầu thu dọn đồ đạc, đứa bé kia chưa bao giờ đi quá xa nhà, con đi lên xem con bé một chút đi."
Phó Tranh cầu còn không được, vội vàng gật đầu, "Vâng, vậy chú Chu, con đi lên xem một chút."
Chu Hoa Lâm cười, "Được rồi, đi đi."
Chu Hoa Lâm chỉ cho Phó Tranh phòng của Chu Tương Tương, Phó Tranh đi lên lầu, giơ tay lên gõ một cái.
"Tới ngay, chờ chút." Giọng Chu Tương Tương từ trong phòng truyền ra, sau đó thì nghe thấy tiếng bước chân.
Khóe miệng Phó Tranh cong lên, nhịn không được cười.
Chu Tương Tương mới vừa gội đầu, đang sấy tóc, nghe thấy tiếng gõ cửa, bỏ máy sấy bỏ, rồi chạy tới cửa.
Cửa mở ra, thì thấy Phó Tranh đứng ở cửa.
Cả người Chu Tương Tương đều ngây ngốc, theo bản năng dụi mắt.
Trời ơi, cô không nhìn lầm chứ? Tại sao Phó Tranh lại ở trong nhà cô?
Phó Tranh thấy Chu Tương Tương phát ngốc, khóe miệng cong lên, thân thể nghiêng về phía trước, tiến đến trước mặt Chu Tương Tương, đè nặng tiếng, thấp giọng nói: "Vợ ngốc, em nên để anh vào phòng chứ."
Chu Tương Tương ngẩn ra vài giây, mới lập tức nhường lối.
Sau khi Phó Tranh đi vào, cô theo bản năng đóng cửa phòng lại, còn tiện thể khóa cửa.
"Anh làm thế nào mà vào được nhà em?" Chu Tương Tương kinh ngạc hỏi. Cô vừa ở phòng tắm gội đầu, không nghe thấy bên ngoài có người đến.
Phó Tranh vào phòng, dạo qua một vòng trong phòng Chu Tương Tương.
Quả nhiên là phòng của con gái, đều là màu trắng hồng nhạt.
Đi đến trước bàn trang điểm, kéo ghế ra, ngồi xuống. Ngẩng đầu, vẫy tay với Chu Tương Tương, "Vợ, lại đây."
Chu Tương Tương nhìn anh, ngoan ngoãn đi tới.
Phó Tranh vỗ vỗ chân, "Ngoan, ngồi ở đây."
Chu Tương Tương nhìn anh một cái, cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô cũng không phải là lần đầu tiên ngồi lên đùi của Phó Tranh, thuận tiện ôm lấy cổ anh.
Hai tay Phó Tranh ôm lấy eo cô, tiến tới, hôn lên môi Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh lại tới đây? Không phải đã kêu anh ở bên ngoài tiểu khu chờ em sao?"
Phó Tranh nhìn cô cười, "Ba anh dẫn anh tới."
"Hả?"
Chu Tương Tương trợn tròn mắt, dáng vẻ rất kinh ngạc.
Phó Tranh nhìn cô, chỉ cảm thấy đáng yêu không chịu được, cúi đầu hôn môi Chu Tương Tương, khiến cho cô ngẩng đầu lên.
Lúc nào Phó Tranh cũng có thể dễ dàng hôn Chu Tương Tương đến nhũn cả người, một nụ hôn kết thúc, cả người cô vô lực dựa vào trong ngực anh, nhỏ giọng nói: "Mẹ em có làm khó dễ anh không?"
"Không có, tốt vô cùng."
Chu Tương Tương sợ run lên, hơi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Phó Tranh.
Phó Tranh cong môi cười, nhẹ nhàng vuốt mũi cô, "Tại sao lại nhìn anh như vậy? Anh còn có thể lừa em được sao? Mẹ em rất tốt, vừa rồi còn cười với anh."
"Thật không?" Vẻ mặt Chu Tương Tương hoài nghi, cảm giác giống như mặt trời mọc lên từ phía tây.
"Phải, không lừa em." Phó Tranh sờ tóc Chu Tương Tương, còn hơi ướt, "Máy sấy của em ở đâu?"
"Ở phòng tắm."
Chu Tương Tương bị Phó Tranh nâng mông ôm vào phòng tắm.
Anh đặt cô trên bồn rửa mặt, sau đó liền cầm máy sấy lên, dịu dàng giúp cô sấy tóc.
Phó Tranh rất cao, Chu Tương Tương ngồi ở trên bồn rửa mặt, vừa vặn cao tới ngực anh, vừa vặn để Phó Tranh giúp cô sấy tóc.
Ngón tay ở trên đầu nhẹ nhàng vén tóc, làn gió ấm áp mềm mại phất qua tóc, thổi lên da đầu ấm áp, rất thoải mái.
Chu Tương Tương ngẩng đầu lên, mắt cong cong, nhìn Phó Tranh cười.
Phó Tranh nhìn cô, trong mắt đều là ý cười, "Cười ngốc gì đó?"
"Phó Tranh, anh làm thế nào mà lại có thể đẹp trai như vậy." Giọng Chu Tương Tương vừa mềm lại vừa ngọt, nhìn ánh mắt của Phó Tranh, dường như có những vì sao đang lóe lên.
Phó Tranh ngẩn ra, đột nhiên tắt máy sấy đi, ý cười trong mắt như muốn tràn ra, bàn tay dịu dàng vuốt tóc Chu Tương Tương, "Vợ ngoan của anh, từ lúc nào mà em nói chuyện lại ngọt như thế?"
Chu Tương Tương cười vô cùng ngọt ngào, "Em vẫn luôn ngọt như vậy mà."
"Phải không?" Ái muội trong mắt Phó Tranh lóe lên, "Vậy anh phải nếm thử thật tốt mới được."
Tiếng nói vừa dứt, liền khẽ hôn lên môi Chu Tương Tương một cái, khóe miệng cong lên, cười nói: "Ừ, quả nhiên rất ngọt."
...
Chuyến bay lúc giữa trưa giờ .
Sợ trễ giờ, lúc giờ thì Phó Tranh và Chu Tương Tương đã xuất phát đến sân bay.
Phó Chấn Sơn lái xe đưa hai người đi, trước khi ra cửa, Lâm Mai kéo Chu Tương Tương đến bên cạnh.
Chu Tương Tương có chút không tình nguyện, liên tục sa sầm mặt.
Từ sau chuyện kia, Chu Tương Tương không sai biệt lắm gần nửa tháng không nói chuyện nhiều với Lâm Mai.
Lâm Mai chỉ có một đứa con gái, con gái không chịu để ý đến bà, ngoài miệng bà không nói gì, nhưng trong lòng lại rất khó chịu.
Kéo Chu Tương Tương đến chỗ không người, thấy cô vẫn không chịu để ý tới mình, trong lòng không khỏi dài thở dài một hơi.
"Tương Tương, chuyện kia, là mẹ sai, con tha thứ cho mẹ được không?"
Chu Tương Tương ngơ ngẩn, có chút kinh ngạc ngẩng đầu.
Mẹ đột nhiên gọi cô qua bên cạnh, cô vốn tưởng rằng lại muốn giáo huấn cô, nhưng mà đột ngột nói như vậy, làm cho Chu Tương Tương không khỏi ngẩn người.
Lâm Mai nhìn cô, tiếp tục nói: "Trong khoảng thời gian này mẹ cũng suy nghĩ rất nhiều, chuyện khi đó, đúng là mẹ đã phản ứng quá khích, nhưng mẹ thật sự cũng là vì muốn tốt cho con. Mẹ là người từng trải, lúc còn trẻ đi theo ba con, đã từng làm thợ hồ, cũng đi khắp hang và ngõ hẻm bán bánh rán kiếm sống. Bởi vì nếm qua quá nhiều khổ, cho nên không hy vọng cũng sợ nhìn con cũng phải chịu khổ, con hiểu không?"
Trong mắt Lâm Mai dâng lên nước mắt, nói xong lời cuối cùng, giọng đã có chút nghẹn ngào.
Ngực Chu Tương Tương đau xót, vội ôm lấy mẹ mình, "Con hiểu con hiểu mà mẹ, là con sai rồi, con không nên tức giận với mẹ, nhưng... Nhưng mà con thật sự thích Phó Tranh, con không muốn cùng anh ấy xa nhau."
"Mẹ biết. Con yên tâm đi, mẹ sẽ không ngăn cản hai đứa, chỉ cần con luôn vui vẻ, mẹ đều tôn trọng lựa chọn của con."
Lâm Mai nói, đỡ vai Chu Tương Tương, nhìn cô nói: "Trước nay con chưa từng đi quá xa nhà, ra bên ngoài, tùy thời tùy chỗ đều phải ở cùng với Phó Tranh, ngàn vạn lần đừng đi xa một mình, biết chưa?"
(Tùy thời tùy chỗ: Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu)
"Vâng mẹ, con biết rồi."
"Còn có một việc..." Lâm Mai nhìn Chu Tương Tương, do dự mấy giây, mới nói: "Hiện tại con tốt nghiệp trung học, nói yêu đương mẹ không phản đối, nhưng tuổi con còn nhỏ, có một số việc tạm thời không cần đi nếm thử, con hiểu lời mẹ nói không?"
Chu Tương Tương làm sao mà không hiểu được.
Cô vội vàng gật đầu, "Con hiểu rõ, mẹ, con có chừng mực."
Lâm Mai sờ đầu cô, dịu dàng nhìn cô, "Vậy là tốt rồi."