✾ Edit & beta by Link ✾
Quân Mặc Hàn nhìn nụ cười lúc này của Phong Tố Cẩn còn khó chịu hơn cả khóc, anh biết chắc hẳn trong lòng đã phải gánh chịu rất nhiều ký ức và đau khổ. Bây giờ cha tỉnh lại, cuối cùng không giấu không được nữa, tất cả vết thương loang lổ đều lộ ra.
Mấy năm nay cô đã từng dùng bờ vai non nớt của thiếu nữ để gánh tất cả trách nhiệm, vì cha, vì em gái, cô chưa từng từ bỏ.
Những vết thương chồng chất trên người cô dù có hơi phai đi nhưng lờ mờ vẫn có thể thấy được cô từng phải chịu khổ ở nhà họ Phong.
Thế nhưng cô vẫn kiên cường, kiên trì, có lẽ đêm khuya chịu đựng thống khổ nhưng khi tỉnh lại lần nữa, cô vẫn nở nụ cười với cuộc sống, bởi vì cha và em gái của cô vẫn cần cô.
Nếu như cô chết đi rồi, Phong lão phu nhân mất đi thứ có giá trị lợi dụng, có lẽ bà ta sẽ không cho Phong Diệc Việt tiếp tục nhận trị liệu, càng sẽ không quan tâm đến Phong Tố Phỉ tinh thần bất ổn.
Cho nên cô nhất định phải mạnh mẽ kiên trì, nhận tất cả đau khổ chỉ vì thế gian này vẫn còn người để cô lo lắng.
Quân Mặc Hàn nhìn cơ thể căng chặt của Phong Tố Cẩn. Rõ ràng cô vui vẻ nhưng lại không dám buông lỏng, anh càng thở dài trong lòng.
Hiện tại anh không có cách nào an ủi cô, bởi vì những năm trong quá khứ của cô, anh chưa từng tồn tại, chưa từng trải qua đau khổ của cô nên giờ phút này anh chỉ có thể cùng cô chậm rãi vui vẻ trong đau đớn.
Giờ phút này, không khí trong xe im lặng thấp thỏm, mà anh hiểu toàn bộ tâm tư của Phong Tố Cẩn.
Thời gian từng giờ trôi qua, xe cũng đã tiến vào khu trung tâm thành phố Bắc Quyền Thành.
Phong Tố Cẩn nhìn cảnh tượng phồn hoa bên ngoài, dường như cô nghĩ đến gì đó, vội quay người lại nắm lấy cánh tay Quân Mặc Hàn: "Mặc Hàn, anh có kế hoạch của anh, có phải bây giờ anh vẫn chưa tiện xuất hiện trước mặt người dân thành phố không? Tự em đến bệnh viện là được rồi, anh..."
Phong Tố Cẩn nói, vẻ mặt tự trách. Cô muốn vội thăm cha nên quên mất bây giờ không phải thời cơ mà Quân tiên sinh nhà cô nên xuất hiện.
"Suỵt, A Cẩn, em không cần nói, cũng không cần lo lắng gì cả. Bây giờ chính là lúc anh nên xuất hiện."
Phong Tố Cẩn nghi ngờ nhìn về phía Quân Mặc Hàn, cũng không hi vọng anh vì mình mà phá vỡ bất kỳ kế hoạch nào.
Trong ánh mắt triền miên của Quân Mặc Hàn mang theo vẻ ôn nhu giống như đang nhìn người mình yêu chân thành nhất trên thế gian này.
Anh sờ lên tóc Phong Tố Cẩn: "A Cẩn, tin tưởng anh, anh chưa từng nói dối em. Bây giờ chính là lúc anh xuất hiện."
Dưới ánh mắt trong veo kiên định của Quân Mặc Hàn, Phong Tố Cẩn tin tưởng anh.
Quân Mặc Hàn xoa đầu Phong Tố Cẩn rồi mới bật máy tính, mở video hội nghị.
Thời cơ trước mắt phù hợp, anh cũng muốn trở về thành phố bắc quyền.
Anh để thuộc hạ phát tin tức này ra ngoài, đồng thời sáng mai tổ chức họp báo. Vốn là muốn tổ chức hôm nay nhưng anh không an tâm về Phong Tố Cẩn, tâm tình của cô bất ổn nên cả ngày hôm nay anh phải ở cùng cô.
Trong video hội nghị, Quân Mặc Hàn ban bố một loạt mệnh lệnh, sắp xếp cho mỗi người làm việc gì, mỗi bước đều có kế hoạch kỹ càng.
Chỉ chốc lát xe đã đến nơi, Quân Mặc Hàn kéo tay Phong Tố Cẩn đang hơi hoảng hốt đi lên phòng ở tầng cao nhất.
Mãi cho đến tầng cao nhất, bước chân Phong Tố Cẩn lập tức ngừng lại.
Cô ôm ngực, hơi e sợ, ánh mắt của cô hơi hốt hoảng nhìn Quân Mặc Hàn.
Quân Mặc Hàn chưa từng để tâm, anh hiểu nỗi lo sợ và nghi ngờ trong lòng Phong Tố Cẩn. Cô vẫn luôn chờ cha tỉnh lại, nhiều năm như thế vẫn không chịu buông tha.
Nhưng cha đột ngột tỉnh lại, đã sắp sửa gặp mặt rồi, cô lại không dám tin tưởng, lại có hơi e sợ, đây là tình cảm được sinh ra sau khi nỗi quan tâm đạt đến mức cao nhất.
Quân Mặc Hàn nhìn ánh mắt của Phong Tố Cẩn, hiểu chỗ lo của cô, hiểu suy nghĩ của cô.