Que pháo bông dần bừng sáng sau khi tôi thắp lửa cho nhúm thuốc pháo cuốn trong dải giấy lụa. Vài giây sau, mồi lửa lúc đầu đã ánh rực lên, kết thành một giọt dung đỏ trên đầu que giấy; một sự ấm áp le lói được hình thành giữa tiết trời lạnh buốt. Khi chúc ngược xuống, đốm lửa này lại rực sáng hơn cả, vì kết hợp cùng dòng vận động của khí quyển, làm cho nhiều không khí bị hút vào giọt lửa hơn tựa cá gặp nước. Và nó tiếp tục cháy giữa màn đêm bao trùm, chói sáng nhưng cũng thật mỏng manh cho tới khi nó lóe ra những tia lửa, rồi một tràng pháo hoa được sinh ra vào thời khắc tận cùng ấy.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, vô số tàn lửa bắn ra đôm đốp, bắn tứ phía và tỏa ra khắp nơi. Song rốt cuộc, ngọn thác vàng tí hon cũng lụi tắt. Âm thanh reo vang của đám côn trùng lẩn khuất trong cánh đồng và tán rừng chung quanh cũng theo đó mà im bặt đi, và thời gian như ngưng lại. Đây là thứ cảm giác mà cả năm qua tôi chưa cảm nhận được—một hiện tượng lạ lùng chỉ xuất hiện tại đây, nơi kết cấu của thế giới trở nên lỏng lẻo, và gông cùm xiềng xích chúng tôi với nó vỡ vụn ra.
Aoi đứng ngay cạnh tôi.
Đối diện bọn tôi là Ryo.
Ba đứa chúng tôi tụm lại với nhau thành hình tam giác, mắt không dứt khỏi đốm lửa lửng lờ giữa không trung.
“Đã lâu rồi chúng mình không tụ họp như vầy nhỉ,” Aoi bảo.
“Ừm, cũng phải,” tôi gật đầu. “Dạo này tớ bận quá nên sắp xếp một chuyến về quê cũng khó. Xin lỗi đã khiến hai cậu phải đợi.”
“Không phải để tâm đâu. Tụi này mừng vì có cậu ở đây đó,” lần này là Ryo vừa ngước mặt lên trời vừa nói. “Một năm trôi đi nhanh quá nhỉ?”
Đằng xa xa, bầu trời trên cao đã chuyển mình từ đen sang một màu xanh nước biển sâu thẳm. Lúc này là khoảng thời gian yếu đuối nhất của buổi đêm, vì ít lâu nữa thôi, những tia nắng đầu tiên của ngày mới sẽ lần mò đến từ phía chân trời, và chỉ mới thoáng qua thôi, tôi như vừa nhìn thấy cô ấy, người mang bóng hình mờ nhạt của một hồn ma mà tôi đã từng biết. Nhưng cho đến nay, vẫn chưa có thông tin trên mạng nào về việc có người đã gặp cô ấy vào mùa hè này.
“Xem ra chị Ayane không đến nữa rồi, tiếc quá.”
Aoi nói phải, nếu là mùa hè trước thì cô ấy đã xuất hiện rồi. Song hôm nay chẳng ai biết cô đang nơi đâu cả.
“Ừm, có lẽ chị ấy không còn luyến tiếc điều gì nữa. Biết đâu linh hồn đã chuyển kiếp rồi cũng nên.”
Ayane ở thế giới bên kia ra làm sao, không ai trong số chúng tôi có thể biết được. Nhưng cả ba đều mong cô ấy vẫn mạnh khỏe. Không thể gặp lại nữa, truyền thuyết thành thị về Summer Ghost cũng theo đó mà phai mờ trong tâm trí mọi người. Tuy nhiên tôi vẫn sẽ nhớ đến Ayane, nghĩ về cô ấy mỗi khi hạ sang.
Ryo kêu tôi. “Ê, Tomoya. Dạo này ra sao rồi? Vẫn ổn chứ hả?”
“Ổn thỏa cả mà. Tôi đang vừa làm vừa học để năm sau thi lại vào trường mỹ thuật. Tôi cũng chuyển ra ngoài sống riêng rồi. Tận bây giờ tôi mới quay lại đây vì chuyển nhà cực quá, môi trường chưa làm quen được, rồi việc làm thêm này nọ nữa.”
Nghĩ về những gì đã xảy ra suốt sáu tháng qua, tôi không khỏi cảm thấy xúc động. Dẫu tạm gác lại ý định tự vẫn và thử trải nghiệm cuộc sống đại học một thời gian, song tôi lại không hề có tí động lực nào để làm điều đó. Ngày kỳ thi đầu vào diễn ra, tôi thậm chí còn chẳng ló mặt ở điểm thi. Thay vào đó, tôi cầm cuốn sổ vẽ tản bộ dọc bờ biển, thỉnh thoảng lại ngồi xuống họa lại cảnh sắc tươi đẹp vừa nhìn thấy.
Không rõ liệu có ai đó nhận ra sự vắng mặt của tôi không, chắc là đám bạn học chung lò luyện thi đã phát giác và báo cho giám thị coi thi biết. Nhưng trong lúc tôi đang băn khoăn, điện thoại tôi reo lên bởi tin nhắn và cuộc gọi từ vô số người. Mẹ tôi, giáo viên chủ nhiệm tôi, giáo viên ở lò luyện thi, ... tất cả những người đó sẽ bất mãn, đau khổ và hoài nghi. Họ đều nghĩ rằng tôi vừa vứt bỏ cuộc đời mình. Chắc vậy. Tôi đã đăng ký nguyện vọng vào nhiều trường đại học, đã nộp lệ phí tuyển sinh rồi, nhưng lại không đến dự thi. Những người lớn đã từng hết mực nâng đỡ tôi sẽ xem tôi là một kẻ thất bại.
Và vì thế tôi đã đăng ký một khóa ôn thi tốt nghiệp cấp tốc mà không hoạch định về chuyện học đại học hay học nghề. Tin đồn về lựa chọn của tôi lan truyền khắp trường, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt phán xét của bạn bè đồng trang lứa khi bước đi trên hành lang. Hiển nhiên giả thuyết hàng đầu họ đặt ra là tôi đã tức nước vỡ bờ trước áp lực học hành và kỳ vọng đối với một học sinh ưu tú, dẫn đến suy sụp tinh thần. Thật lòng mà nói, tôi chẳng bận tâm mấy đến những lời bàn tán của họ.
Trước đây, tôi rất dè chừng, không muốn ra vẻ chống đối nguyện vọng mà mẹ đặt ra cho tôi. Nó như một chiến lược sinh tồn giúp gia đình tôi hòa thuận. Tôi tự hỏi điều gì đã khiến tôi lột bỏ đi lớp mặt nạ ấy, từ bỏ hiện trạng đang tiếp diễn. Liệu có phải do sự thượng tôn bậc sinh thành của tôi đã dần nhạt phai vì sắp bước vào ngưỡng cửa trưởng thành. Hay là bởi đam mê thể hiện bản thân qua hội họa đã to lớn hơn bao giờ hết, lấn át nỗi sợ cha mẹ của tôi. Dù lý do nào đi chăng, tôi đã quyết định sẽ giữ chặt ngọn lửa đam mê này mãi trong lòng ngực. Tôi sẽ không để những lời chỉ trích gay gắt hay tiếng cười chế nhạo của bất kỳ ai ngăn cản tôi theo đuổi ham muốn mạnh mẽ này, sự thôi thúc được cầm bút và vẽ.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi đi đến quyết định, lần này là tôi tự nguyện, theo học tại một lò luyện thi dự bị dành cho những ai muốn đăng ký tuyển sinh vào đại học mỹ thuật. Mẹ và tôi đã tranh cãi quyết liệt. Mặc cho mẹ không ngừng lên tiếng phản đối, tình yêu và sự biết ơn tôi dành cho mẹ đã tiêu biến. Tôi thực lòng cảm ơn bà vì đã nỗ lực không ngừng nghỉ để nuôi sống gia đình nhỏ bé này. Bà đã làm việc quá sức đối với một người mẹ đơn thân để trang trải cuộc sống. Tôi không nghĩ quyết định đơn phương này sẽ cắt đứt mối quan hệ gia đình của chúng tôi.
“Mẹ đã sinh ra con, nên trách nhiệm của mẹ là đảm bảo con sẽ tìm thấy hướng đi đúng đắn cho cuộc đời mình.”
Tôi vẫn tôn trọng bà với tư cách là người đã sinh ra mình, thành thử tôi cảm thấy tội lỗi sâu sắc vì cố tình đi ngược lại mong muốn của bà. Nhưng giờ đây tôi đã tìm được chỗ đứng cho riêng mình, tôi cuối cùng cũng có thể đứng ngang hàng với mẹ, không bị áp lực bởi vấn đề bà là người đang nuôi sống tôi nữa. Làm được điều đó, tôi không cần thiết phải thấy mắc nợ mẹ đến mức tự chối bỏ bản chất thật của mình.
“Kể ra hồi xưa làm con ngoan trò giỏi nhàn hơn cơ,” tôi thừa nhận với bạn bè mình.
Càng lý luận với mẹ, tôi càng mệt mỏi trước mọi biện pháp của bà nhằm áp đảo tinh thần phản kháng từ tôi bằng những lời lẽ cay nghiệt và nhạo báng mỗi lần tôi thảo luận về mục tiêu trong cuộc sống. May thay, tôi không còn phải đối mặt với bà nữa vì đã dọn ra ngoài sống. Cuộc sống từ đó thanh thản hơn bao giờ hết.
Chuyện thú vị là không biết bằng cách nào mà ba tôi hay tin tôi đã chuyển ra sống một mình, và một chiều nọ, tôi nhận được bưu thiếp từ ông. Cuộc chiến ngày đêm với mẹ về “quyết định sai lầm trong đời” đã trở thành đề tài bàn tán giữa các hàng xóm trong khu chung cư, cho nên hẳn một gia đình đồng đạo vẫn còn giữ liên lạc với ba tôi đã báo tin cho ông biết. Tấm bưu thiếp vẽ hình chúa Giê-su được các thiên thần ôm lấy, họ cùng nhau bay về trời. Ở mặt sau, ông viết một lời nhắn ngắn bày tỏ sự ủng hộ đối với quyết định của tôi. Kể từ khi ông rời bỏ mẹ con tôi, tôi luôn thắc mắc rằng ông đã sống ở đâu. Hơi lạ lẫm khi địa chỉ người gửi được ba ghi ngắn gọn ngay trên tấm bưu thiếp nhỏ đó. Có lẽ một ngày nào đó sau khi đã quen với cuộc sống tự thân này, tôi sẽ ghé thăm ông.
“Phải nói đã một thời gian khá lâu rồi tớ không còn cảm thấy muốn chết nữa. Bất cứ khi nào tớ vấp ngã, tớ đều tưởng tưởng ra viễn cảnh nếu mình chết, tớ không thể cầm bút vẽ nữa, chỉ cần nghĩ vậy thôi cũng đủ giúp tớ đứng lên. Chừng nào đam mê hội họa trong tớ còn cháy bừng, tớ vẫn sẽ tiếp tục thở.”
“Nghe ông nói vậy tôi yên tâm hẳn,” Ryo gật đầu. “Còn cậu thì sao Aoi? Đã quyết định chưa?”
“Ừm, cậu đã nói với tớ mà nhỉ? Vào lần cuối gặp nhau ấy…”
“Vậy là cậu còn nhớ. Tớ tưởng cậu không thể nghe rõ chứ, xem ra đã cả nghĩ rồi. Lúc cận kề cái chết chẳng còn chút sức lực nào để mở miệng ra nói cho tròn chữ cả, thành ra tớ hiểu nhầm cậu chỉ gật đầu lịch sự thôi, ha ha…”
“Làm gì có. Cậu mấp máy môi tớ cũng hiểu mà… Đừng lo.”
Lần cuối hai người họ gặp nhau là tại phòng bệnh của Ryo. Tôi chưa từng tới đó, nhưng theo lời Aoi, Ryo thời điểm ấy đã quá suy kiệt và choáng váng vì thuốc thang tới mức cảm tưởng rằng linh hồn cậu ấy còn không hề ở đấy nữa. Ryo mất mười hai tiếng sau khi Aoi ra về.
Vô vàn đốm sáng li ti lơ lửng quanh đầu que pháo. Tôi đã buông tay khỏi nó, nhưng vì thời gian đã ngưng đọng, que pháo vẫn ở mãi trong không trung tựa lông vũ. Những đường nét trên hình bóng Ryo mờ nhạt và bất định, hệt Summer Ghost vào cái ngày chúng tôi lần đầu gặp. Mặc dù hiện hữu trước mắt tôi, cậu ấy không khác một ảo ảnh hơn là một sinh vật hữu hình, một hình ảnh toàn ký được chiếu từ một nơi rất xa.
“Chắc điều duy nhất tớ hối tiếc là không được tâm sự với hai cậu thật đàng hoàng.”
“Thế nên cậu làm hồn ma vất vưởng chỉ vì lý do đó thôi sao?”
“Thôi nào, tớ hiểu rõ cậu quá đi. Nghĩ mình nhắn nhủ mà người ta không nghe được lời nào thì có làm sao chứ?”
“Có làm sao đó! Bộ cậu không thể tin tưởng tớ được sao?!” Aoi bĩu môi, phồng má hờn dỗi.
“Dù sao đi nữa, tớ thấy nhẹ lòng hẳn khi biết mọi người vẫn khỏe. Coi bộ giờ tớ đã có thể an nghỉ và chu du nơi khác rồi.”
“Nơi đó là đâu? Thế giới bên kia à? Hay thiên đàng? Nó có tồn tại không?” tôi hiếu kỳ hỏi liên hồi.”
“Sao tôi biết được,” Ryo đáp.
“Vậy… tại sao ông lại quyết định không tự tử?”
Chí ít giai đoạn cuối Ryo vẫn phần nào điều khiển được cơ thể. Cậu ta đã có thể treo cổ ngay trên giường bệnh, hay nhờ chúng tôi giúp một tay. Nhưng cậu ấy đã không làm, tôi luôn thắc mắc không biết vì sao. Tôi đã tính hỏi trước khi cậu ấy mất, song căn bệnh đã tiến triển nhanh chóng hơn và các triệu chứng càng trở nên tồi tệ, xem ra hơi thừa thãi nếu gặng hỏi cậu ấy.
Ryo nhìn tôi một lúc, đoạn nở nụ cười gượng gạo. “Bởi vì chính ông đã nhắn tôi rằng muốn hưởng thụ cuộc sống thêm một thời gian. Nên tôi mới bắt chước ông, kiên trì cho tới giây phút cuối cùng.”
“Tôi… thấy chả liên quan tí nào cả.”
“Nghe này, ông mới tìm ra động lực sống mà trong khi đó bạn ông lại đi tự sát thì có ngộ nghĩnh không? Khập khiễng là đằng khác. Cơ mà rốt cuộc tôi cũng chết, thậm chí còn thảm hơn.”
“Tình trạng ông vậy chắc cũng hợp lý, hiểu rồi.”
“Cậu không hề chết thảm đâu, Ryo-kun…” Aoi lên tiếng. Cô ấy đã cố giữ bình tĩnh, song hai hàng nước mắt cứ chực trào ra, lăn dài trên bờ má. “Cậu đã cố gắng hết mình mà, cho tới tận giây phút cuối cùng… Muốn nghe tin vui không? Tớ đã đi học lại rồi đấy. Mặc dù hàng ngày suy nghĩ đến trường làm tớ buồn nôn. Mặc dù chỉ việc xuất hiện ở lớp thôi cũng khiến tớ ước được chết đi vậy. Cách mọi người cười nhạo tớ, còn tớ không ngừng mắc lỗi… Tớ ghét từng phút từng giây ở đó. Tớ muốn bỏ chạy, đào một cái hố rồi chui xuống đó mà chết vậy. Mỗi lần như thế, tớ lại nghĩ về Ryo-kun. Cậu đã bám trụ cùng bọn tớ và không ngừng chiến đấu, dẫu biết cái chết là bất khả kháng. Suy nghĩ đó mang cho tớ sức mạnh để tiếp tục đứng lên, giúp tớ tiếp tục sống. Tớ biết ơn cậu lắm, Ryo-kun. Tớ rất vui vì đã được gặp cậu trong đời, dù chỉ một thời gian ngắn ngủi.”
Ryo đưa tay lên vuốt ve gò má Aoi cũng như gạt đi hàng nước mắt của cô ấy, dẫu hàng lệ tiếp tục lăn dài, xuyên qua ngón tay cậu ta. Mặc cho không còn có thể mang lại sự an ủi hay động viên nữa, cậu ấy vẫn dành tặng Aoi một nụ cười ấm áp, hiền dịu nhất mà tôi từng thấy.
“Tiếc quá, giá như được ở lại trò chuyện cùng mọi người thêm một lúc nữa. Tớ mà tách hồn cậu được như Ayane thì tụi mình đã có thể tâm sự nguyên đêm rồi.”
“Sao không làm thử nhỉ?” tôi đề xuất.
“Tôi đã chạm vào Aoi nhưng không được,” cậu ta thử nắm lấy tay tôi. Ngón tay của cậu ấy xuyên qua tay tôi. “Đấy? Tôi cũng không thể chạm vào ông.”
“Hừm. Lạ nhể. Hay do mới làm ma nên cậu chưa biết?”
“Ôi Tomoya à… Tôi tưởng ông sáng dạ lắm,” Ryo lắc đầu ngán ngẩm. “Hai người không thể làm ma được vì linh hồn của hai cậu đã không còn muốn chết nữa. Ông đã tìm lại động lực sống. Linh hồn ông không muốn thoát xác, nên tôi mới không tách ra được. Chắc đó là nguyên nhân đấy.”
Những tia lửa khi nãy còn lơ lửng giữa không trung đã dần chuyển động trở lại, kéo theo tàn ảnh màu vàng trong không khí. Dòng thời gian đã quay về như cũ.
“Có vẻ phải chia tay tại đây rồi,” tôi nói.
Aoi lau đi nước mắt và cố nở một nụ cười với Ryo. “Tạm biệt Ryo-kun, thật vui vì đã được gặp cậu thêm một lần nữa.”
“Tớ cũng vậy, Aoi. Thật vui vì chúng mình lại có thể trò chuyện. Ông nữa, Tomoya, cảm ơn vì đã đến.”
Khoảng trời phía đông đang sáng dần lên trong giây lát, màn đêm nhanh chóng thoái lui trước tia nắng bình minh. Và khi nó đã nhường chỗ cho ánh mặt trời, hình bóng Ryo cũng theo đó mà tan biến.
“Gặp lại sau nhé,” cậu ấy vẫy chào tạm biệt hai chúng tôi.
Ánh mặt trời đã ló dạng từ phía chân trời xa và soi rọi đường băng bỏ hoang, vòm trời trên cao gợi nhớ màu xanh thân thuộc ngày mùa hạ. Những đường nét cuối cùng còn sót lại của Ryo chỉ còn là ký ức, chúng đã tan biến vào bầu không khí ẩm ướt. Aoi và tôi đứng đó một lúc lâu, cùng nhau ngắm mặt trời dần lộ diện trên con đường Ryo đã từng hiện hữu. Gió nổi lên và ào qua phi trường, ào qua ngọn cỏ, ào về một nơi xa xăm rồi gửi lại những âm dội tựa sóng xô bờ cát.
Tôi đặt tay lên lưng Aoi, ra dấu rằng hai đứa nên về thôi. Chúng tôi luồn qua kẽ hở giữa hàng rào thép và bắt đầu chuyến bộ hành về nhà, khi chúng tôi leo lên đỉnh đồi nhìn về phi trường hoang vắng, tôi ngoái lại lần cuối và thầm nói lời chào từ biệt hồn ma mang tên Sato Ayane.
Thế rồi, chúng tôi ra đi, hướng về điểm đến tiếp theo.