Kaho có lẽ chỉ muốn xem thử phản ứng của Hayu nhằm đề phòng trước khi tiết lộ bí mật nhỏ của mình. Tuy vậy, em ấy lại bị trỉ trích nặng nề đến mức không thể nào che giấu thêm được nữa.
“Tớ xin lỗi. Cái thứ mà cậu vừa bôi nhọ khi nãy... thật ra tớ cũng thuộc một phần trong số đó.”
...Người đang công kích bạn hẳn sẽ bị sốc trước sự thật ấy.
Tôi chẳng rõ chuyện Hayu không có phản ứng gì là dấu hiệu của việc mất tinh thần hay như nào, nhưng em ấy nghiêng người về phía trước và nói:
“Em cũng nghĩ điều đó thật tệ! Em phải suy xét nên nói gì với cậu ấy! Nhưng anh biết đấy... Kaho có hơi tức giận rồi bảo:
‘Cậu nên sửa lại cái thói trẻ con của mình, cứ buông miệng nói xấu những thứ mà bản thân không hề hiểu rõ. Cậu chả biết tí gì về light novel cả!’
hoặc đại loại vậy, và trách mắng em.”
Hayu đặt tay lên phía sau đầu như thể em ấy đang nhớ lại một chuyện đáng xấu hổ.
“Em xin lỗi, lúc đó em chỉ đang cố gắng đáp trả cậu ấy...”
“Vậy em đã nói cái gì?”
Không có câu trả lời nào trong chốc lát.
Con bé thả lỏng người vào tư thế tập thể dục để câu giờ, rồi hạ giọng của mình bên trong hai đầu gối.
“...... Light novel chẳng có gì khác ngoài những bài văn dành cho trẻ con. Nếu cậu không may bị cảm vào ngày thi và trượt khỏi trường cấp ba chỉ bởi vì cậu mải mê viết mấy thứ vớ vẩn đó, thế thì cậu đúng thật là một đứa ngốc.....”
Trong lúc đang tự nói với chính mình, khuôn mặt của Hayu trở nên tái nhợt.
“Và sau đó Kaho cảm thấy bực mình rồi bỏ đi...”
“Hãy đi đến chỗ của Kaho ngay bây giờ và quỳ xuống xin lỗi em ấy!”
Tôi không thể cứ ngồi yên mãi nên đã đứng dậy và mắng Hayu vì điều đó. Đây là lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài tôi hét to như vậy, và tôi có thể nhìn thấy em ấy đang ôm đầu gối của mình và gục xuống trong một tư thế buồn bả.
Lần cuối cùng tôi gặp Kaho là sau lễ tốt nghiệp cấp hai của hai đứa, đó là khi Hayu dẫn con bé tới ngôi nhà này. Lúc ấy, vai của Kaho đang khom xuống một cách hơi khó chịu khi mẹ tôi chụp ảnh cho con bé.
Trên đường về nhà, tôi có cơ hội được ở một mình với Kaho, nên đã hỏi tại sao em ấy lại như vậy.
“Em đã nói rằng mình sẽ học cùng trường cấp ba với Hayu, nhưng rồi lại bị cảm và làm bài không được tốt cho lắm... Em đã thất hứa với cậu ấy.”
Câu trả lời của em ấy chất chứa sự run rẩy ở cuối câu. Tôi không nhớ mình đã nói gì để an ủi con bé, chắc là do lúc đó tôi bối rối quá.
Sực nhớ lại vẻ ngoài yếu ớt của Kaho vào thời điểm đó, rõ ràng là Hayu đã nói một điều mà lẽ ra em ấy không nên nói.
Tuy nhiên,
“Làm như thế không có tác dụng gì cả.”
Hayu ngẩng cao đầu và nhìn lên, khuôn mặt em ấy tỏ đầy vẻ kiên quyết muốn bác bỏ ý kiến của tôi.
“Sao lại không? Bây giờ không phải là lúc để bướng bỉnh đâu.”
“Nếu anh xin lỗi chỉ vì lợi ích của bản thân, mà không hiểu được chỗ sai mình đã gây ra, thì đó không phải là một lời xin lỗi thực sự. Như Kaho đã nói, em không biết bất cứ thứ gì về light novel. Ngay cả khi anh chỉ nhận lỗi cho qua loa, thì đó vẫn là một lời nói dối.”
Mặc dù Hayu hẳn đã khá chán nản, nhưng lại không có một chút do dự nào trong giọng nói của em ấy. Bạn không thể nói dối người bạn quý giá của mình. Đó là điều hiển nhiên.
Cái tính bướng bỉnh của con em gái tôi chưa bao giờ thay đổi kể từ khi còn là một cô bé, nhưng tôi không hề ghét phần này của em ấy.
“Thế nên em mới phải chịu nhục nhã lặn lội tới đây để hỏi ông anh otaku của mình. Light novel thì có gì thú vị vậy? Nói cho em biết đi.”
Con bé chìa lòng bàn tay ra như thể đang xin tiền tiêu vặt từ bố mẹ.
Thật dễ dàng để từ chối bàn tay của một người quá tự cao và đòi hỏi mọi thứ một cách quá đáng như em gái tôi.
Lẽ ra tôi đã có thể làm được điều đó nếu tôi không để ý thấy bàn tay của Hayu đang khẽ rung lên.
Nhưng nếu tôi muốn trả lời sao cho thích đáng thì trách nhiệm sẽ rất lớn. Tự hỏi liệu tôi, một người chỉ đọc light novel để giết thời gian, có thể đảm nhận trách nhiệm này cho em ấy không.
Con bé im lặng nhìn tôi do dự một lúc, và nhanh chóng trở nên mất kiên nhẫn. Mí mắt của con bé run rẩy và đưa ra lời buộc tội bằng một giọng nói như bị bóp nghẹt.
“Ngay từ đầu... nó đã là lỗi của anh.”
“Hả? Tại sao em—”
Trước khi kịp lên tiếng cằn nhằn, tôi nhìn thấy khuôn mặt của Hayu - người đã nhảy xuống giường trước mặt tôi. Em ấy vùi đầu vào ngực tôi rồi từ từ ngước lên.
Đôi mắt con bé ươn ướt vì tuyệt vọng.
“Em không thích lũ otaku nữa bởi vì anh trai em đã dành toàn bộ thời gian ở một mình trong phòng xem anime và chơi game.
Từ cái ngày anh trở về nhà với một chiếc túi từ hiệu sách, anh ăn tối với một dáng vẻ mệt mỏi và chẳng bao giờ chịu ra khỏi phòng gì cả! Nếu anh bắt đầu nói chuyện về các mô hình nhựa với bố, anh sẽ tạo nên một cuộc trò chuyện chứa đầy những từ ngữ mà em chưa từng nghe trước đây! Mỗi lần em đi ngang qua phòng của anh, em lại nghe thấy một giọng nam to tiếng hoặc giọng một cô gái lạ nào đó.
Em còn có thể nghe thấy tiếng súng và tiếng nhạc ầm ĩ phát ra từ phòng của anh. Thật sởn gai ốc! Em luôn thắc mắc anh đang làm gì! Nhưng nếu em hỏi, anh sẽ lại kiếm cớ khác để bào chữa.
Nếu anh trai em không phải là một tên otaku mà thay vào đó là một người anh trai ngầu hơn gấp nhiều lần, thì có lẽ em sẽ không phải cãi nhau với Kaho chút nào!”
Con bé cứ lải nhải mãi, cố gắng bắt kịp hơi thở nhưng lại không thể, và bật ra một tiếng nức nở nghẹn ngào.
“Thế nên... anh hãy chịu trách nhiệm đi.”Mặc dù lập luận của em ấy vẫn còn rất bối rối.
Là một người anh trai, tôi khó lòng từ chối khi em ấy ngước nhìn tôi với khuôn mặt đỏ bừng.
Đứa em gái này của tôi có ngoại hình khá dễ thương và đáng yêu.
—Đó là lý do tôi phải kể cho Hayu biết những điều thú vị về ‘light novel’ để con bé có thể suy ngẫm thêm trước chủ đề này.
Dẫu vậy, tôi lại không rành lắm về light novel, chứ đừng nói đến anime và manga. Nếu định xin lời khuyên thì tốt hơn nên hỏi người có kiến thức sâu rộng.
Trong đầu tôi đang nghĩ tới một người. Tôi quyết định sẽ giới thiệu người đó với Hayu.
Ban đầu, em ấy không thích có người khác can thiệp vào, nhưng khi tôi thuyết phục em ấy rằng đây không phải lúc để chú ý tới thể diện, em ấy đành miễn cưỡng đồng ý.
Tôi cũng không thích ý tưởng dẫn con em gái, là “quả táo” trong mắt tôi, đi gặp bạn bè của mình, nhưng tôi đang nghiêm túc vì tôi rất đau lòng khi thấy Kaho bị tổn thương như vậy.
(Trans: “quả táo” nhằm muốn nói một người rất quan trọng.)