Suki na ko ni furareta ga, kouhai joshi kara “Senpai, watashi ja dame desuka…?” to iwareta ken

chương 1: cô em họ của thằng bạn thân giờ là bạn gái tôi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sống được làm những gì mình thích…

Ai nấy cũng đã muốn như vậy ít nhất một lần trong đời rồi.

Nếu vẫn còn đi học và chưa phải tìm việc làm, hoặc đã đi làm nhưng chưa phải trải qua từng ngày với nùi công việc ngập đầu, thì hẳn bạn đã nghĩ mình sẽ hạnh phúc biết bao khi sống một cuộc sống được làm những gì mình thực sự thích.

Thế nhưng khi tôi nói vậy thì “Đang ảo tưởng gì đấy?” hay “Được vài ba người trang trải được cuộc sống từ những việc họ thích làm thôi.” luôn là mấy câu mà tôi phải nhận lại từ phía gia đình và bạn bè.

Xung quanh tôi ai cũng bảo rằng “Mơ mộng ít thôi. Đời không màu hồng đâu.”

Nhưng có đúng vậy không cái đã chứ?

Hiện nay Internet và SNS đã trở nên phổ biến, thông tin ngày càng chính xác, bất cứ ai cũng có thể dễ dàng trở thành người đưa tin và chuyện kiếm thêm thu nhập từ nó không còn là bất khả thi nữa.

Thực tế thì ngày càng nhiều người đang kiếm thêm thu nhập bằng cách làm streamer hay influencer, điều này càng được khẳng định hơn khi cũng có không ít người theo gương những người kia và khao khát một cuộc sống tương tự.

Tóm lại là có thể cho rằng chúng ta đang sống trong một kỷ nguyên mà ai cũng có thể lựa chọn cách sống mà mình ưa thích, chỉ cần có quyết tâm là được.

Ngay cả Naruse Narumi tôi đây cũng là một người muốn làm những điều mình thích trong tương lai.

Và có một việc mà tôi luôn muốn làm.

“Đạo diễn kiêm người quay phim cho một vở kịch và đăng tải vở kịch đó lên một diễn đàn phim.”

Sức mạnh của những sản phẩm video điển hình như kịch hay phim là một đại lượng không thể nào đo lường được.

Đồng hành cùng niềm vui, biến phẫn uất thành động lực, đồng cảm với nỗi đau, và san sẻ sự sung sướng. Là phương tiện để bộc lộ những cảm xúc đó, các sản phẩm video đã luôn chiếm được trái tim của nhân loại ở bất cứ thời đại nào.

Dĩ nhiên điều này không chỉ áp dụng với mỗi kịch hay phim.

Mà còn với cả manga, anime, biểu diễn sân khấu và tiểu thuyết nữa.

Sẽ chẳng ngoa khi nói rằng phương thức kể chuyện sáng tạo được kế thừa từ thời đại Shakespeare xa lắc xa lư này chính là đỉnh cao của nền văn minh nhân loại.

Xuyên suốt chiều dài lịch sử đầy ắp những câu chuyện và người ta vẫn luôn kiếm tìm chúng.

Dĩ nhiên là tôi cũng thế.

Hồi tiểu học có một cơ sự nọ khiến tôi bị trầm cảm, và thứ đã cứu rỗi tâm hồn tôi là một bộ phim truyền hình. Không biết tự lúc nào tôi đã muốn quay một bộ phim có thể chữa lành trái tim ai đó giống như vậy.

Trong số những câu chuyện của tôi thì đây chính là nơi bắt nguồn niềm đam mê dành cho kịch.

Ôm giấc mộng đó và chân bước vào cao trung, tôi quyết tâm làm ra một vở kịch cùng với hai người bạn đã luôn thấu hiểu nguyện vọng của tôi. Đăng tải lên diễn đàn phim, rồi một ngày nọ phát triển thành vô vàn series khác nhau, rồi thoát ra khỏi vũng nước nhỏ bé ấy để kiếm tiền, rồi sống bằng lợi nhuận thu được. Đây chính là mục tiêu của tôi.

Mỗi tội là đến giờ chúng tôi vẫn chưa thể làm ra được một vở kịch nào.

Hồi sơ trung tôi có đăng ký tham gia một cuộc thi làm phim ngắn dành cho người không có kinh nghiệm và đoạt giải với tác phẩm do ba người thực hiện. Từ ấy tôi chả dính dáng gì tới lĩnh vực đó nữa cả.

Tôi đã không thể làm ra một vở kịch dài tập thật sự.

Bởi vì chúng tôi vẫn thiếu đi một yếu tố hết sức quan trọng.

“Sự tồn tại của nữ diễn viên - gương mặt của một vở kịch.”

Thứ chúng tôi luôn cố gắng làm không phải chỉ dừng lại ở cái tầm đồ án tốt nghiệp.

Mà phải cùng đẳng cấp với thứ do dân chuyên làm ra, được công chiếu trên các sóng stream hay tivi cơ.

Chắc ai cũng sẽ hỏi một thằng học sinh cao trung như tôi đang xàm cái gì vậy, nhưng chỉ cần tìm được nữ diễn viên với tài năng vượt trội thì nhất định tôi sẽ làm được, cùng với hai người bạn mà tôi tin tưởng hết mực.

Bởi vậy nên cái rào cản mang tên “tìm nữ diễn viên” đó khổng lồ biết bao, trước kia tôi đã không tìm được nhưng…

Cuối cùng bây giờ tôi đã tìm được nữ chính cũng như đánh dấu lần đầu tiên trong đời, tôi đã yêu.

“Không, không đời nào… Tao không ngờ tình đầu của mày lại là một nữ diễn viên luôn đó.”

Một giọng nói sặc mùi khịa vang lên trong căn nhà gỗ cũ kỹ.

Đây là căn cứ hoạt động của nhóm làm kịch chúng tôi, còn được biết đến với cái tên “Ngôi Nhà Thỏ”. [note54539]

Hồi nhỏ chúng tôi sống ở chung cư, không tìm được chỗ để chơi nên bố tôi - giám đốc một công ty bất động sản - đã mua lại một căn nhà cấp bốn tồi tàn cho chúng tôi dùng làm sân chơi.

Chúng tôi tự mình sửa sang lại căn nhà đó và bây giờ lấy nó làm studio luôn.

“Mà, chẳng có gì đáng nói khi một tên luôn mơ ước trở thành đạo diễn kịch đến giờ vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai. Trải nghiệm điều đó một lần cũng chẳng mất mát gì, nhưng tao không nghĩ một nữ diễn viên yêu nghề đến vậy sẽ phải lòng một người khác giới đâu.”

Bạn thân nhất của tôi và cũng là một thành viên của Ngôi Nhà Thỏ - Watarai Tsukasa - lên tiếng.

Chúng tôi quen nhau từ hồi năm năm tiểu học. Hắn là một con người toàn diện, văn võ song toàn. [note54540]

Tại Ngôi Nhà Thỏ, hắn đảm nhiệm vai trò chỉnh sửa video, lên chiến lược quảng cáo và phần lớn các công việc vặt.

Thêm nữa, vì có nhân cách tốt đi kèm với vẻ ngoài điển trai nên ở trường hắn luôn được mấy bạn nữ tăm tia, còn khi dạo phố thì được các onee-chan xinh đẹp mời gọi.

Ông trời cưng chiều Tsukasa quá rồi đấy. Chí ít ông cũng nên ban cho tôi một cái gì đó đi chứ.

Mà con người thì ai cũng có mặt sáng và mặt tối của họ cả… Không phải lúc nào Tsukasa cũng là một vị thánh nhân quân tử hay hoàn mỹ siêu nhân, nhưng đến đây tôi xin phép miễn bình luận thêm vì cái vế sau đó nó điên rồ lắm.

“Ayano cũng không ngờ đâu đúng không?”

“Thật lòng luôn ấy!”

Nối tiếp lời thúc giục của Tsukasa là một ánh mắt đầy bất mãn từ Mukuchi Ayano.

Nhỏ là em họ của Tsukasa, kém tôi một tuổi, và cũng như Tsukasa tôi đã chơi với nhỏ từ hồi năm năm tiểu học rồi.

Thoạt nhìn cô bé đáng yêu ấy trông như một chú thú cưng nhỏ vậy, nhưng trái ngược với vẻ ngoài đầy quyến rũ thì nhỏ là thành viên sở hữu tài năng tuyệt vời, một mắt xích không thể thiếu trong Ngôi Nhà Thỏ.

Ayano đã bắt đầu vẽ manga từ khi còn bé nên nhỏ đảm nhiệm phần viết kịch bản cho vở kịch của chúng tôi, và mọi câu chuyện nhỏ viết đều thực sự rất thú vị.

Thú vị đến mức nào thì có một lần nhỏ đăng một manga tình cảm vẽ tùy hứng lên trên SNS, sau đó được cộng đồng chú ý đến và hiện giờ nhỏ đang là một mangaka trực tuyến nổi tiếng với hơn 100 nghìn người theo dõi.

Manga của nhỏ kể về một nam chính hơn tuổi và nữ chính kém tuổi, cô gái ấy luôn cố gắng chiếm lấy trái tim của chàng trai mà cô thích tựa một ngư ông đang đánh cá, nhưng liệu điều đó có liên quan đến chuyện gì không nhỉ?

Nhân tiện nói luôn, bút danh của nhỏ là Usayama Usako. Và biểu tượng của nhỏ là một con thỏ đúng với cái tên. [note54541]

Mà dù sao thì cũng tương tự Tsukasa, nhìn Ayano tôi lại thầm nghĩ rằng con người ta ai rồi cũng sẽ thay đổi.

“Thế? Bao giờ tỏ tình?”

“Vừa mới tìm được nữ chính thôi mà, đừng chọc tao chứ.”

Tsukasa hỏi tôi với vẻ đùa cợt như thường lệ.

Biết là mày chỉ đang giỡn thôi nhưng bớt bớt giùm tao cái.

“Thế đã chốt kèo nữ chính là Amamiya-senpai rồi nhỉ?”

“Ờ, tao không hình dung ra được ai sẽ thủ vai nữ chính cho vở kịch của tụi mình ngoài Amamiya-senpai cả.”

“Mắt nhìn người của Narumi thì tao không nghi ngờ gì đâu, nhưng cho tao xác nhận một chuyện thôi được không?”

“Chuyện gì?”

“Mày thích Amamiya-senpai nên sẽ có phần thiên vị, đúng chứ?”

“Đùa tao à. Tsukasa cũng đã thấy khả năng diễn xuất của Amamiya-senpai tại tiệc chào mừng tân học sinh rồi còn gì. Cho dù không phải lòng Amamiya-senpai đi chăng nữa thì tao cũng sẽ chọn chị ấy thôi."

“Đúng ha, một tài năng xuất chúng như vậy đến giờ mới xuất hiện thì đúng là chuyện độc lạ đấy.”

“Cho đến năm ngoái thì câu lạc bộ diễn kịch đã bị ràng buộc hết sức nghiêm ngặt bởi thứ bậc năm học. Chỉ có thành viên là học sinh năm ba mới được diễn nên dù có năng lực tốt nhưng không phải năm ba thì cũng đành phải nhịn. Giờ đã sang thế hệ khác, các anh chị vừa lên năm ba năm nay cuối cùng cũng đã được xuất hiện giữa ánh đèn sân khấu.”

Tôi vừa đáp vừa hồi tưởng lại màn diễn hôm đó của Amamiya-senpai.

Choáng ngợp.

Choáng ngợp đến nỗi màn diễn của các thành viên khác bị át vào dĩ vãng luôn.

Giờ có bảo tôi nhắm mắt lại thì hình bóng Amamiya-senpai đang trình diễn vẫn sẽ hiện ra phía sau mí mắt tôi.

Cảm xúc sâu nặng trong lời nói...

Từng biểu cảm khuôn mặt và cử chỉ thận trọng...

Sự hiện diện tựa lời tuyên bố sẽ làm bá chủ cả sân khấu...

Việc tất cả học sinh và giáo viên có mặt ở hội trường hôm đó đều bị mê hoặc và không thốt nổi lời nào đã minh chứng cho khả năng diễn xuất của Amamiya-senpai.

Trái tim tôi run lên khi nhớ đến cú sốc như bắn xuyên qua lồng ngực ấy.

Từ đó, khi hoàn hồn thì tôi đã không thể ngừng nghĩ về Amamiya-senpai được nữa rồi.

Không chỉ muốn biết thêm về Amamiya-senpai dưới phương diện một nữ diễn viên, mà còn ghen tị với nhân vật người yêu của nữ chính khi được đôi mắt mong manh tuyệt đẹp đó hướng đến, và muốn được gọi tên bằng giọng nói trong trẻo kia.

Cũng chính vì thế mà cứ đêm đến là tôi lại không tài nào ngủ được và dành nhiều thời gian nghĩ về Amamiya-senpai hơn.

Tôi muốn biết thêm về Amamiya-senpai...

Chẳng tốn nhiều thì giờ để tôi có thể nhận ra thứ cảm xúc ứ đọng trong lồng ngực này là gì, không phải chỉ là sự ngưỡng mộ của một fan hay chỉ là sự tôn kính và nể trọng của một đạo diễn.

Bởi vì tôi đã thấy đáp án cho câu hỏi này không biết bao nhiêu lần rồi, dù đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm nó.

Vô số những câu chuyện rải rác khắp thế giới.

Hàng nghìn vở kịch và phim ảnh mà tôi đã xem.

Tất thảy đều nói lên việc con người luôn ngợi ca tình yêu, mặc dù không can hệ gì tới bản thân nhưng họ vẫn mong ước có được nó.

Bởi vậy nên khá dễ dàng để nhận ra được thứ cảm xúc khó diễn tả bằng lời này chính là tình yêu.

“Ý đạo diễn đã quyết rồi thì tao không phản đối. Tao tin vào mắt nhìn người của Narumi mà. Nhưng dựa theo tình cảm cá nhân mà lựa chọn nhân sự là không hay đâu. Xin lỗi nhưng tao phải nhắc nhở mày thế.”

“Không, không sao đâu mà. Tsukasa lo lắng cũng phải thôi. Mừng là mày đã đồng ý với lựa chọn của tao.”

“Nhưng Ayano thì có vẻ không đồng ý đấy.”

Tôi quay sang Ayano thì thấy nhỏ cúi xuống bàn với vẻ mặt ủ rũ.

Nhỏ đang họa trên tablet chuyên dùng để vẽ manga như đang trút giận, nhưng không hiểu sao linh vật con thỏ trong bức ảnh trông phẫn uất chẳng kém gì người vẽ ra nó.

Giờ đây Ayano đã giống một thiếu nữ đúng với lứa tuổi của mình, rất khác so với hồi mới gặp.

Một cô gái nhút nhát không bao giờ nói ra cảm xúc của bản thân, thay vào đó nhỏ thích bày tỏ qua ảnh minh hoạ như thế kia. Tôi có thể đọc vị qua tranh nhỏ đang vẽ.

Riêng điều đó từ xưa đến giờ là vẫn không biến đi đâu được.

Nói tóm lại… hiển nhiên là lúc này nhỏ đang bất mãn.

“Ayano-chan phản đối sao?”

“Không. Em có nói câu phản đối nào đâu nhỉ.”

Chẳng có chút xúc cảm nào trong lời của nhỏ.

Đơn điệu từng chữ.

“Nhưng trông em không được hài lòng lắm.”

“Đã bảo là em không có phản đối gì hết!”

Nhỏ dí sát mặt tôi đầy hăm dọa, sát đến nỗi chúng tôi sắp sửa chạm nhau.

Đây là lần đầu tôi thấy Ayano-chan quạu đến vậy đấy.

“Hahaha.”

Cười cái quần què ấy Tsukasa, ném quả phao cứu tao đi mày.

Mà cái cuộc trò chuyện này cũng chả có chỗ nào mắc cười hết cả.

“Ayano đã nói vậy rồi thì quyết định thế đi. Narumi, việc chiêu mộ giao cho mày đó!”

“Ể? Tao đi chiêu mộ á?”

“Dĩ nhiên. Vì mày là đạo diễn mà.”

“Không, nhưng, chuyện đó có hơi…”

“Xấu hổ à?”

“Ư…”

Bị nói trúng tim đen nên tôi chỉ bật ra được một tiếng kêu kì lạ trong cổ họng.

“Dĩ nhiên là xấu hổ rồi! Dù chỉ là chiêu mộ thành viên nhưng bắt chuyện với người mình thích thì… Tao không có kinh nghiệm nên chẳng biết mình sẽ phải nói gì cả.”

Vốn dĩ kể từ ngày hôm đó tôi đã quá ngượng, không dám gặp chị ấy cũng như không dám đến câu lạc bộ diễn kịch luôn.

Tôi phải đi chiêu mộ Amamiya-senpai sao… Toang quá. Chỉ nghĩ đến việc nói chuyện với Amamiya-senpai thôi cũng đủ khiến tim tôi đập thình thịch vì căng thẳng và xấu hổ rồi.

“Thật ngộ khi thấy một tên luôn thản nhiên kể về giấc mơ của mình như Narumi đây lại biết xấu hổ đấy.”

Tsukasa vừa nói vừa ôm bụng nín cười.

“Từ nãy đến giờ có cái gì buồn cười đâu chứ!”

“Mà, nếu muốn gặt hái được cả giấc mơ lẫn tình yêu thì mày phải bắt đầu từ việc chiêu mộ Amamiya-senpai thôi. Cứ xấu hổ mãi thế và để tao đi thay thì sẽ không nên chuyện đâu. Tao muốn qua việc này hai người sẽ bắt đầu thân thiết với nhau hơn.”

“Thì cũng đúng nhưng…”

Nói lúc nào cũng dễ hơn làm rồi.

Tôi chẳng dám tự tin rằng mình có thể giữ nổi bình tĩnh khi đứng trước Amamiya-senpai.

“Nè, cho tao chút lời khuyên đi. Tsukasa nổi tiếng lắm mà.”

“Có nổi tiếng thật thì cũng chỉ là những người khác có cảm tình với tao thôi, chứ tao chưa bao giờ đáp lại bọn họ cả. Tao không có tí kinh nghiệm yêu đương nào nên rất tiếc là không thể khuyên gì cho mày được.”

Chết tiệt. Phát ghen với mấy tên nổi tiếng như này quá đi mất.

Nếu khi xưa có hứng thú với một cuộc sống như thế thì chắc tôi đã chọn nó rồi.

“Nhưng...”

“Nhưng?”

“Hỏi nhờ ai đó đã từng có kinh nghiệm yêu đương cũng không hẳn là một cách học hỏi tồi nhỉ.”

Tsukasa vừa nói vừa tỏ vẻ hài lòng với lời của mình.

“Nhân tiện thì Narumi, mày có biết xác suất thành công của các mối tình đầu không?”

“Không… Khoảng 30% à?”

“Rất tiếc. Chỉ 1% thôi.”

“1% thôi á!?”

Như thế có phải là hơi thấp quá rồi không!?

“Các lời tỏ tình nói chung, không chỉ riêng tình đầu có xác suất thành công là hơn 30%, nhưng tỉ lệ một mối tình đầu được kết trái và tiến được đến hôn nhân thì chỉ có 1% mà thôi. Mày sẽ phải nỗ lực rất nhiều để phép màu được xảy ra đấy.”

...1% sao.

Mây đen bất chợt bủa vây tâm trí tôi.

Tin của Tsukasa nghe cũng chuẩn, điều đó có vẻ như là một phép màu thật.

“Nếu được thì mày nên nhờ một cô gái nào đó dạy ấy. Phụ nữ thì sẽ hiểu rõ tâm lý phụ nữ hơn, nên có thể dạy cho mày cách chuẩn bị tinh thần và cách ứng xử. Khi đã bài vở đầy đủ mày sẽ đi làm quen với Amamiya-senpai, và rồi vừa thu phục được nữ chính vừa làm chủ được tình yêu. Nước đi này thực tế hơn là tiếp cận đối phương một cách đột ngột đấy.”

“Hiểu rồi… Nói thế đúng thật.”

Nếu nhờ một cô gái mà tôi quen từ trước thì sẽ càng đỡ phải lo lắng.

Nên chuẩn bị kĩ lưỡng mọi thứ hơn là đợi nước đến chân mới nhảy.

Mỗi tội… đấy là nếu tôi có quen một cô gái nào đó có thể dạy tôi cách để yêu.

Tôi chẳng quen ai cả, và cũng chẳng thể hỏi đại một người không giỏi tư vấn.

Trong lúc chìm đắm trong nỗi băn khoăn thì tôi quay sang Tsukasa, không hiểu tại sao hắn cứ hướng mặt về phía Ayano.

Ánh mắt của hai người giao nhau, mặt Ayano bỗng đỏ ửng lên rồi ngoảnh qua chỗ khác.

“Không lẽ Ayano-chan…”

“G-Gì vậy? Đừng nhìn em với cái vẻ nghiêm trọng đó chứ.”

“Em đã phải lòng ai bao giờ chưa?”

“Cái-”

Khi bị tôi hỏi thì nhỏ hoảng đến nỗi mặt muốn bốc khói tựa một cái máy đun nước.

Phản ứng đó cho thấy rằng Ayano rõ ràng là đang yêu.

“Không lẽ em đang thích một ai đó sao?”

“C-Chậm lại chút!”

Nhỏ vừa giơ hai tay ra trước để ngăn tôi nói vừa nhích ra xa.

Sự hốt hoảng này càng chứng tỏ nhỏ đang yêu.

Ayano chắc là đã chuẩn bị xong tinh thần, nhỏ tránh mặt tôi và thì thầm.

“Thì, em cũng có thích một người…”

Ồ… Là ai vậy ta.

Khi biết tin cô bé mình quen từ hồi nhỏ giờ đang tương tư ai đó, trong lòng tôi dấy lên một cảm giác.

Cái cảm giác phức tạp vừa vui mừng vừa cô đơn này có lẽ cũng tương tự một người anh trai khi em gái mình báo tin rằng đã có bạn trai, hay một người cha có cô con gái sắp cưới chồng vậy.

Tôi là con một nên không có em gái, và dĩ nhiên là tôi không hề có con gái nên không hiểu cảm giác đó thực sự như nào.

Quay trở lại vấn đề, một người đang tương tư như Ayano thì sẽ là một đối tác hoàn hảo cho tôi rồi.

Tôi quỳ gối trước mặt Ayano và cúi đầu. [note54542]

“Nhờ em đó Ayano-chan! Hãy dạy anh cách để yêu đi!”

Một thanh niên năm hai cao trung đang van nài một nữ kouhai chỉ giáo chuyện yêu đương.

Sẽ rất là thảm hại nếu bị người ngoài trông thấy, nhưng với những việc quan trọng như thế này thì chịu hi sinh là một điều tất yếu mà.

Chuyện Ayano đang yêu cũng đáng ngạc nhiên thật, nhưng dù gì nhỏ cũng là một nữ sinh cao trung. Nghe nói con gái thường trưởng thành sớm hơn con trai nên nếu nhỏ đã từng yêu một hay hai lần rồi thì cũng chẳng có gì lạ.

Hơn nữa Ayano là một mangaka tình cảm nổi tiếng trên SNS nên chẳng có cô gái nào lý tưởng để bái sư hơn nhỏ ấy đâu.

Thật ngộ khi tôi không nhận ra ở gần mình lại có một người mang tiêu chí phù hợp đến thế đấy.

“Xin em đó! Anh không biết nhờ ai khác nữa cả!”

“Ư…”

Khi tôi tuyệt vọng cúi đầu, Ayano kêu lên một tiếng đầy bối rối.

Tsukasa nãy giờ chứng kiến cuộc trò chuyện của hai chúng tôi, chợt lên tiếng.

“Nếu cứ há miệng chờ sung như thế thì tình yêu sẽ không bao giờ kết trái được đâu.”

Tôi và Ayano chú ý lắng nghe hắn nói.

“Có khả năng một ai đó khác sẽ ra tay cướp lấy tình yêu của ta trước khi ta kịp nhận ra. Dù nguy cơ đó không cao nếu ta không chịu làm gì thì sẽ thứ có điều gì được bắt đầu cả, và phải nói thật là ta sẽ rất cần một nghị lực rất phi thường để nhảy vào tham chiến trong một tam giác tình yêu đấy.”

“Tam giác tình yêu…”

Ayano thì thầm.

Cơ mà Tsukasa nói đúng thật.

Cứ tưởng tượng Amamiya-senpai hẹn hò cùng tên con trai nào khác là một cảm giác khó chịu đến buồn nôn lại tràn ngập trong lồng ngực tôi.

Ngay cả khi chị ấy đã có bạn trai rồi thì tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn tình yêu của mình cứ thế mà vỡ nát đi được. Tôi cần phải chuẩn bị tinh thần để đoạt lại nó.

Vì tôi thực sự thích chị ấy và muốn được hẹn hò cùng chị.

Bởi lẽ đó nên quỳ xuống cầu xin một cô gái kém tuổi là một cái giá quá rẻ.

Sau đó thì biểu cảm trên mặt Ayano có chút bối rối.

“...Em hiểu rồi.”

Nhỏ nói với một vẻ rất quyết tâm.

“Em sẽ dạy Narumi-senpai cách yêu.”

“Thật không?”

“Nếu Narumi-senpai không làm quen được với Amamiya-senpai thì vở kịch của chúng ta sẽ bị đình trệ mãi mất. Đây là vì lợi ích của cả nhóm chúng ta, nên nói thẳng ra là em cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác!”

“Cảm ơn em!”

Hết sức biết ơn, tôi vô thức nắm lấy cả hai tay của Ayano.

“Khoa-!”

Nhỏ giật hai tay tôi ra, mặt đỏ bừng.

“Xin lỗi nhé. Tự dưng nắm tay em như thế.”

“Không sao đâu anh. Em chỉ hơi giật mình chút thôi.”

Dù tôi quen nhỏ từ hồi bé nhưng bất chợt nắm lấy tay một cô gái cũng là một việc làm không phải.

“Nhưng mà này, cụ thể thì anh sẽ phải làm những gì thế?”

“Phải rồi ha…”

Ayano đặt tay lên cằm và làm một điệu bộ suy nghĩ.

Một lúc sau đó có lẽ đã nảy ra được ý tưởng, nhỏ cố tình hắng giọng rồi nói.

“Tạm thời thì Narumi-senpai, hãy đi chơi cùng em đi.”

Hử? Đi chơi sao?

“Chỉ là đi mua sắm thôi phải không?”

“Không phải thế! Ý em là tụi mình đi chơi với tư cách một cặp đôi luôn ấy…”

“Ý là anh sẽ hẹn hò với Ayano-chan luôn sao?”

Tại sao tại sao!?

Tại sao lại thành ra thế này!?

Tôi không khỏi giấu đi nỗi ngạc nhiên, Ayano nói tiếp như thể đang căn dặn.

“Khả năng miễn dịch với phụ nữ của Narumi-senpai là bằng không. Với cái trạng thái đó mà tiếp cận Amamiya-senpai thì kiểu gì chả thất bại chứ. Rồi bị mắng là không biết thân biết phận khi dám tỏ tình với một người con gái xinh đẹp như thế này này, rồi bị bạn cùng lớp giễu cợt chế nhạo sau lưng này, và tình đầu của anh sẽ trở thành một vết nhơ trong lịch sử, khắc sâu trong tâm trí anh qua năm qua tháng.”

“N-Nói thế có hơi ác quá rồi không?”

Thì cũng đúng nhưng nghe nó cay cay thế nào ấy.

Quả nhiên là tâm trạng của nhỏ đang xuống dốc mà.

“Vì thế nên anh phải học cách ứng xử với phụ nữ qua việc hẹn hò với em. Đây là nước đi hiệu quả nhất đấy.”

“V-Vậy sao?”

Nhận một lời mời đột ngột như vậy, tôi vô thức quay sang Tsukasa cầu cứu.

“Đó là điều mà một người đã yêu sẽ nói đúng không mày?”

Nhưng Tsukasa chỉ đáp lại với một nụ cười đầy ẩn ý như mọi khi…

Cơ mà Ayano nói cũng có lý.

Bây giờ tôi thậm chí còn chẳng thể bắt chuyện với Amamiya-senpai nữa cơ.

Dù sao đi nữa thì tôi cũng quá xấu hổ để trực tiếp gặp mặt chị ấy và cũng chẳng dám ló mặt ở câu lạc bộ luôn.

Mà… tôi muốn trở thành đạo diễn chứ không phải diễn viên. Trong hoạt động câu lạc bộ tôi chỉ toàn làm những việc lặt vặt, mà bình thường tôi cũng chả tham gia và cũng chả nói được câu nào cả. Cảm giác như tôi chỉ cần có mặt khi phải ghi hình thôi ấy.

Nhưng chuyện đó để sau đi, tôi nghĩ mình sẽ dành thời gian làm bạn trai của Ayano để chuẩn bị tâm lý và học cách ứng xử trước khi tiếp cận chị ấy.

Dẫu vậy tôi vẫn băn khoăn liệu mình có nên hẹn hò với Ayano hay không… nhưng giờ tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài tin tưởng vào nhỏ nữa cả.

Cơ mà vẫn còn một việc đáng quan ngại.

“Ayano-chan này, liệu có ổn khi em hẹn hò với anh dù đang thích một ai đó không?”

“Ể? Sao lại không nhỉ?”

“Tại vì lỡ người em thích thấy em đi với anh rồi hiểu nhầm thì sao?”

“À… Hiểu ý anh rồi.”

Không, ‘hiểu ý anh rồi’ cái quần ấy… Bộ nhỏ không lo lắng gì sao?

“Mà, chuyện đó thì không sao, anh không cần phải lo đâu.”

Nhỏ thở dài một hơi, nghe có vẻ thất vọng.

Nhưng nếu Ayano đã nói vậy thì,

“Trông cậy vào em nhé, Ayano-chan.”

“Thế thì từ hôm nay hãy xem em như bạn gái của anh nhé.”

“Đã rõ.”

“Nếu anh không làm tốt vai trò của bạn trai thì em sẽ mắng anh lên bờ xuống ruộng đấy.”

“Ừ. Mong em chiếu cố.”

Sắp sửa ăn mắng té tát rồi đây.

“Tạm thời thì ta sẽ chốt lịch hẹn hò là Thứ Bảy và Chủ Nhật.”

“Cả hai ngày cuối tuần luôn sao? Thế thì hơi nhiều quá, nhưng được thôi.”

“Và dĩ nhiên là anh phải đến trường cũng như về nhà cùng em. Ăn trưa cùng em. Nhắn tin với nhau hằng ngày và phải trả lời trong vòng 30 phút. Nếu lỡ quên chào buổi sáng hay chúc ngủ ngon thì anh sẽ mất tư cách bạn trai đấy. Còn nữa, cứ mỗi hai ngày phải gọi điện cho em trước khi đi ngủ.”

“Có hơi bị nhiều yêu cầu quá rồi không?”

“Mấy cặp đôi bình thường toàn như này hết mà.”

Đùa nhau à. Có chuyện đó thật luôn?

Nhưng cũng đúng, thường thức của một tên chưa bao giờ hẹn hò với đứa con gái nào như tôi hẳn sẽ khác với thế giới quan của những cặp đôi. Nói đúng hơn là nếu gặp cái gì tôi cũng thấy sai sai thì đấy là chuyện hiển nhiên.

Tôi tự hỏi nếu tôi và Amamiya-senpai đến với nhau thì liệu chúng tôi có giống như vậy không…

Dẹp đi. Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy ngất ngây đến mất ngủ đêm nay luôn rồi.

“Nếu anh không thích thì cũng không sao đâu. Chúng ta có thể tìm người khác đóng vai nữ chính mà.”

“Không, quyết như vậy đi. Ayano-chan, hãy hẹn hò với anh nhé.”

Khi được tôi nhờ vả một lần nữa, Ayano đảo mắt loanh quanh, mặt đỏ bừng, lí nhí câu “Mong anh chiếu cố…” trong khi môi mím chặt.

Và thế là tôi sẽ được Ayano chỉ dạy về tình yêu.

Sau đó chúng tôi bắt đầu bàn bạc về kế hoạch sắp tới.

Khi (cuối cùng cũng đã) bắt tay vào làm vở kịch một cách nghiêm túc, chúng tôi kiểm tra lại diễn biến kịch bản của Ayano và những trang thiết bị cần thiết. Tôi xem qua bản báo cáo chi phí sản xuất vở kịch của Tsukasa.

Thời gian chúng tôi chuyện trò về giấc mơ của mình trôi thật nhanh, và khi hoàn hồn thì mặt trời sắp lặn tới nơi.

Xuyên suốt cuộc họp, Ayano vừa lắng tai nghe vừa vẽ tranh minh họa…

Con thỏ tức giận vừa nãy đã biến thành hai con thỏ đang choảng nhau để giành lấy một con thỏ khác, với một bầu không khí căng thẳng như một vở kịch xà phòng. [note54543]

Cái sự thay đổi gì thế này?

Con gái đúng là khó hiểu thật đấy.

Ai đó khai sáng cho tôi được không?

Truyện Chữ Hay