– Ding
[ERROR404. Xác nhận: Người chơi đã tiến tới kết thúc của ‘phần mở đầu bắt buộc phải chết’ nhưng không chết.]
[Khắc phục: Phần thưởng đặc biệt được trao dựa trên thời gian chơi và thành tích.]
Jeong-hyeon bật cười khi đập vào mắt anh là những dòng tin nhắn.
'ERROR404 ư?'
Nỗi thống khổ mà anh phải chịu trong quãng thời gian qua chỉ đơn giản là một lỗi?
'Mẹ kiếp lũ đbrr này.'
Nỗi uất hận dậy sóng mạnh mẽ trong lòng anh. Thực sự mà nói, anh muốn đấm thẳng vào mặt cái cửa số hệ thống chó rách này, nhưng việc trút giận vào nó chẳng đem lại ích lợi gì. Vì thế, anh cố gắng kìm nén bản thân và nuốt cục tức xuống.
'Chết tiệt.'
Anh nhổ bọt rồi bình tĩnh đọc dòng tin nhắn đang hiện lên trước mắt. Nó nói về Special Points và việc mở khóa các cấp độ tình cảm. Nhưng lúc này, anh chỉ quan tâm tới Special Points.
'Cấp độ tình cảm của tụi nó có đạt đỉnh nóc 100 hay không thì mình cũng dí c** quan tâm.'
Dẫu chúng có thay đổi, đối xử tốt với anh đi chăng nữa thì anh thề mình vẫn ghim hận với những việc chúng làm trước đây.
'Chuyện cũ mình bỏ qua á? Điên hay sao mà nói vậy.'
Mà, trên đời lắm của lạ nên chắc cũng có những người như vậy, nhưng tất nhiên là méo phải anh.
Thậm chí việc này còn chẳng đáng để cân nhắc. Vì thế ngay sau đó, anh bắt đầu kiểm tra danh sách Special Points.
*-*
[Danh sách Special Points]
Skilled Hands (1 point)
Agile (2 points)
Spirit Affinity (2 points)
Charismatic (1 point)
*-*
Có tới hàng tá lựa chọn Special Points..
Nhưng sau khi cân đo đong đếm kĩ càng, Jeong-hyeon đã chọn 2 thứ.
[Unrealistic Genius] (5 points)
– Người chơi có khả năng học hỏi và phát triển nhanh một cách vô lí.
[Unrealistic Luck] (5 points)
– Làm gì cũng may.
Lí do mà anh chọn 2 thứ này ư? Đơn giản mà. Chúng là 2 trait ngon nhất, kinh nghiệm qua nhiều năm bên lũ khốn nạn kia của anh nói vậy.
'Không, đúng hơn thì mấy cái trait này ngon hơn mọi cái mà anh từng thấy.'
Thậm chí trait của Kiếm Thánh Nero cũng chỉ là 'Overwhelming Genius' (4 points), phế hơn 'Unrealistic Genius' một cấp.
Unrealistic Luck cũng xịn hơn một cấp so với trait của Hoàng Kim Vương Marco. [note61608]
'Đồng nghĩa với việc trait 5 points vượt tầm nhân loại.'
Chính vì thế, công cuộc báo thù sẽ không thất bại vì anh bất tài hay đen như tiền đồ chị Dậu nữa.
Nghĩ vậy, anh nhấn nút 'Tạo nhân vật mới'.
*-*
[Đang tạo nhân vật mới.]
*Giao diện không thể thay đổi và giống hệt giao diện trước đó.
Tên: (Vui lòng nhập tên.)
– Địa điểm được chỉ định: (Không thể thay đổi): Học viện.
Traits: [Unrealistic Genius], [Unrealistic Luck]
*-*
'Học viện?'
Sao bây giờ lại là học viện?
Do không thể thay đổi, nên anh quyết đinh ấn vào mục đó để tìm lý do..
[Cốt truyện chính không thể thay đổi.]
Dòng tin nhắn hiện lên, và anh dò lại kí ức của mình. Hình như trong trailer game có phân cảnh anh hùng và đồng bọn đang cày cuốc ở học viện.
'… nghĩ lại thì bối cảnh ban đầu là về học viện.'
Hồi mới tới nơi đây, anh tự hỏi là sao không phải bắt đầu từ học viện. Nhưng rồi, bị đày đọa suốt quãng thời gian dài, những câu tự vấn ấy chẳng biết từ bao giờ đã hóa hư vô.
'Mà sao cũng được.'
Giờ đây, việc cắp sách tới trường đã là bắt buộc.
'Không quan trọng. Vì bắt buộc nên ắt hẳn sẽ có phần thưởng tương xứng.'
Bối cảnh game là học viện đồng nghĩa với việc có nhiều cơ hội phát triển ở đó. Vậy thì khả năng cao anh sẽ giành được cho mình những nhân tố để tăng cường sức mạnh.
'Chính vì thế, ở học viện, mình sẽ cày cuốc thật nhanh và đi báo thù.'
Với quyết tâm đó, anh nhấn hoàn tất thiết lập.
***
“… Chỉ vì lòng kiêu hãnh nhỏ nhen của mấy người, nên mới xảy ra cơ sự này, giờ thì vừa lòng chưa?”
Daisy, First High Elf và là 1 trong 10 Archmage 7 sao duy nhất của thế giới, lên tiếng chỉ trích sau khi vụ việc đã rồi.
“Ngày nào cũng hành hạ hắn, và giờ thì hắn chết rồi đó? Ngay trước thời khắc quyết định?”
Giấu nhẹm đi lỗi lầm của bản thân, cô dè bỉu và phơi bày tội lỗi của đồng đội. Karina ngay bên cạnh cô đang lẩm bẩm, cố phủ nhận sự thật ngay trước mắt.
“… Không thể nào. Anh hùng… anh hùng phải hy sinh vì thế giới cơ mà…”
Không phải cái chết của anh hùng, điều duy nhất cô quan tâm tới anh là sự hy sinh vì thế giới.
Daisy đã hiểu vì sao anh hùng lại tự sát, nhưng giờ đây đã quá muộn để cứu vãn tình hình.
“… Để phòng hờ, chúng ta hãy tìm kiếm xung quanh vách đá. Biết đâu, hắn đã mắc vào cành cây nào đó và vẫn còn sống? Khi đó, chúng ta có thể tiếp tục sử dụng hắn.”
Tổng giám mục Lea cất lời. Cô tuyệt vọng nhìn xuống dưới vách đá.
Daisy cười khẩy và đáp lại.
“Ha. Rơi từ đây xuống mà vẫn còn sống ư? Tổng giám mục đáng kính của chúng ta đang mơ mộng hão huyền gì vậy chứ!”
Grit.
Trước sự giễu cợt ấy, Lea nghiến răng và nói.
“Vậy cô có kế sách gì à? Chúng ta không thể chỉ ngồi đây mãi, đúng không?”
Sau đó, Daisy cũng chẳng thể làm gì ngoài im lặng.
Với một anh hùng còn yếu hơn cả mức trung bình, việc còn sống sót giữa nơi tràn ngập năng lượng ma quỷ này là không thể. Nhưng biết đâu có một phép màu, rằng anh vẫn còn sống, nếu vậy thì anh sẽ giúp họ giải quyết vấn đề.
'Dù sao thì giờ chúng ta cũng lực bất tòng tâm.'
Có lẽ Lea đã đúng khi nói về việc tìm kiếm quanh vách đá.
Dù khó chịu nhưng Daisy vẫn đành thuận theo ý của cô. Và, Lea nói khi hướng đôi mắt tuyệt vọng nhìn vào Daisy và Karina.
“Dẫu hắn có chết, chúng ta vẫn cần xác hắn. Chẳng lẽ mấy người định quay về vương đô và tuyên bố, 'Anh hùng tự sát nên mất xác rồi.' à? Chúng ta cần đưa xác hắn về và ngụy trang thành một vụ tai nạn.”
Không sai, ngụy trang việc tự sát của anh thành một vụ tai nạn ngoài ý muốn sẽ giúp họ che dấu được tội lỗi. Dẫu sao, việc họ khiến anh đeo vòng đá phong ấn cũng là quyết định từ cấp trên.
“Chúng ta bị cả đàn quái vật tấn công và đã cố gắng hết sức chống trả, nhưng lại thất bại và vị anh hùng đã hy sinh… Hợp lý vãi lúa.”
Lea vẽ ra cả một câu chuyện và giải thích với hai đồng đội. Sau đó, cô đưa mắt nhìn xuống vách đá một lúc rồi cất lời.
"Vậy nên, việc tìm xác anh hùng là ưu tiên hàng đầu của chúng ta. Công chúa, hãy bình tĩnh lại
và tập trung tìm kiếm. Daisy, cô cũng vậy.."
“V-Vâng, tôi hiểu rồi.”
“… Chúng ta chẳng còn lựa chọn nào khác đâu.”
Trao những lời nói và ánh mắt cuối cùng cho nhau, họ rời đi để tìm kiếm vị anh hùng.
***
Đã nhiều ngày trôi qua, nhưng họ chẳng thể tìm thấy xác của anh hùng, thậm chí cả chút manh mối cũng không. Lea tuyệt vọng cắn móng tay.
'… Tại sao?'
Dù rơi từ độ cao ấy xuống, thì chết phải có xác chứ, vậy mà ngay cả máu cũng không thấy, huống hồ là thi thể?
[Divine Power Detection.]
Một lần nữa, cô tiếp tục dùng Divine Power Detection, dù rằng đã thử lại cả ngàn lần. Như dự đoán, cô vẫn chẳng thể tìm được gì. [note61607]
Với người khác, việc này chỉ có thể xảy ra khi họ đã chết hoặc đã thoát thân, nhưng cơ thể anh hùng chứa rất nhiều thần lực, chỉ đứng yên thôi cũng để lại dấu vết. Vậy nên không thể tìm thấy bất cứ cái gì là vô lí vãi chưởng.
'Sao lại vậy?'
Lea thắc mắc tại sao mình không thể dò được vị trí của anh hùng, như thể anh đã biến mất hoàn toàn vậy. Cô cắn bật máu môi, nỗi thù hận dâng lên trong lòng.
'Giá mà ta tiến thêm được một bước cuối nữa …'
Tên khốn anh hùng đã phá tan mọi thứ, hệt như con Thánh Nữ đó vậy. Khi đang định nguyền rủa anh, bỗng cô nghe thấy thanh âm của thứ gì đó vỡ ra.
[Hạn chế tình cảm được xóa bỏ.]
Cô không nhìn thấy hay cảm nhận được gì, nhưng cơ thể cô chợt cảm thấy lạ lẫm. Lea không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng rất có thể có liên quan tới anh hùng, vì thế, cô vội vàng lội qua vũng nước bùn và tìm kiếm xung quanh khu vực này.
“……”
Nhưng dù có chạy khắp nơi thì Lea cũng chẳng tìm thấy gì, vì vậy, cô điên
tiết nghiến răng nghiến lợi.
'Nếu hắn tự phát nổ, hoàn thành vai trò quả bom thánh sống thì ít nhất hắn cũng được mọi người tôn vinh như vị anh hùng thực thụ, nhưng hắn lại chọn một hành động vô nghĩa là tự sát… Thật thảm hại.'
Ngay cả khi đã chết, anh vẫn gây được rắc rối cho bọn cô.
Hệt như với Thánh Nữ, Lea nguyền rủa vị anh hùng sẽ không bao giờ có được bình yên, kể cả khi anh đã chết.
'Mong sao vị anh hùng chối bỏ trách nhiệm của bản thân sẽ phải trả giá đắt.'
Chỉ sau khi làm vậy, cô mới nguôi dần cơn bực tức. Cuối cùng Lea thở dài, vuốt mái tóc ướt ra sau và cố gắng tịnh tâm. Tốt nhất là không nên tốn công vô ích.
'Bây giờ điều cấp thiết là phải xử lí tình hình.'
Dù họ có làm gì cũng không thay đổi được sự thật là anh hùng đã chết. Họ cần ai đó chịu trách nhiệm thay.
'Ví dụ như… lũ người tị nạn.'
Nếu họ biến những kẻ đáy xã hội không tiếng nói thành con dê tế thần, họ có thể đảo chiều dư luận. Dẫu rằng không thể xóa sạch lỗi lầm, nhưng chắc chắn vẫn có thể giảm nhẹ tội đi.
'Nhưng điều này không hề dễ dàng chút nào…'
Cần phải vẽ một câu chuyện tầm cỡ để hợp lý hóa hoàn cảnh này của họ. Lea quyết định triển khai kế hoạch và tập hợp lại với Karina và Daisy, sau đó cô khóc lóc kể lể.
“Xui xẻo thay, khi chúng ta bận do thám lâu đài Ma Vương, lũ dân tị nạn đói khát đã tấn công anh hùng, giết hắn và cướp bóc mọi vật tư.”
Ngay lập tức, Daisy cười và gật đầu hưởng ứng.
“Hiểu rồi… Nó cũng không quá tệ. Dù không thể xóa sạch tội lỗi, nhưng ít nhất, chúng ta sẽ không phải người hứng chịu mũi dao đầu tiên.”
Thường tình, người đầu tiên bị truy tố sẽ phải ăn phạt. Miễn là họ không ở lượt đầu, họ có thể xử lí tình hình sau đó. Vì không tìm được thi thể của anh hùng, lựa chọn tốt nhất bây giờ là đùn đẩy trách nhiệm cho dân đen.
“… Tốt nhất là hung thủ phải
không có khả năng biện minh.”
Nhị công chúa Karina nêu lên ý tưởng của mình. Cô là người chịu nhiều thiệt thòi nhất trong vụ này, nên cô hăng hái góp ý cho công cuộc tạo chứng cứ giả này nhất.
“Đúng đó, tốt nhất là tránh xa những rắc rối không cần thiết.”
“…Tôi sẽ dẫn đầu.”
"Cứ việc."
“Nếu vậy thì tôi sẽ lo sân khấu.”
Ý kiến của cả ba người đều thống nhất.
Lea cho rằng như này là đủ ngăn mọi chuyện đi theo hướng tồi tệ nhất, nhưng một lần nữa, cơ thể cô lại cảm thấy lạ lẫm.
– Ding
*-*
[Do lỗi (ERROR404) nào đó, giờ đây bạn được nhận bù điểm tình cảm mà bạn đã bỏ lỡ trước đây.]
[Đồng hành +1] [Hoàn thành nhiệm vụ +1] [Đồng hành +1] [Đồng hành +1] [Đồng hành +1] …
[Phát hiện có quá nhiều điểm tình cảm gia tăng.]
[Việc gia tăng cấp độ tình cảm tạm thời bị đình chỉ.]
[Cấp độ tình cảm hiện tại: 50] (Có chắc đây là yêu)
[Đếm ngược thời gian khóa cấp độ tình cảm: 10 phút]
*-*
Lần đầu tiên trong đời, cô thấy mình như đóa hoa nở rộ. Cảm giác rạo rực, bồi hồi và nhẹ bẫng—quá thoải mái nếu đem so với những xúc cảm tiêu cực. Cô tự vấn bản thân tại sao cô lại có những cảm xúc kì lạ này trong hoàn cảnh hiện tại.
*-*
[Hết thời gian khóa cấp độ tình cảm.]
[Cảnh báo! Phát hiện có quá nhiều điểm tình cảm gia tăng!]
[Việc gia tăng cấp độ tình cảm tạm thời bị đình chỉ.]
[Cấp độ tình cảm hiện tại: 80] (Tình yêu bất diệt)
[Đếm ngược thời gian khóa cấp độ tình cảm: 10 phút]
*-*
Khi cô nhìn xuống vách đá nơi vị anh hùng ném mình xuống, cảm giác rạo rực trong cô ngay lập tức hóa hư vô, chuyển hóa thành nỗi ghê tởm không thể diễn tả thành lời và cơn đau nhói trong lồng ngực.
"Ah…?"
Vì sao bỗng dưng cô lại có những cảm giác này?
Cô không thể hiểu nổi và cố gắng phủ nhận nó.
– Ding.
[Cảnh báo! Phát hiện có quá nhiều điểm tình cảm gia tăng!]
[Cấp độ tình cảm đã MAX!]
Cảm xúc đột nhiên dâng trào một cách mất kiểm soát, đẩy cô rơi vào vòng xoáy phức tạp của những xúc cảm.